[Zoey X Mystery] Giai Điệu Cấm Kỵ Của Bóng Tối
Chương 3: Tiếng Gọi Từ Vực Thẳm
💨 Làn khói đen lạnh như băng tràn ra từ hư không, nuốt trọn Mira, Rumi cùng các thành viên khác trước khi ai kịp phản ứng.
Một tiếng “xoẹt” chói tai vang lên. Rồi… tất cả tối sầm.
Trần nhà là xoáy khí đen, mặt đất vỡ vụn từng mảng. Không còn gì giống thế giới loài người.
Mira gượng đứng dậy,nheo mắt lại.
Mira
"Chết tiệt... Đây là đâu?"
Rumi đứng cách đó vài bước, tóc tím xõa rối, vết xước trên má.
Rumi
“Một chiều không gian phụ. Ma trận hút hồn do Gwi-Ma tạo ra. Thứ này… không phải trò đùa.”
Rumi
"Cô ấy bị loại khỏi vòng xoáy. Hoặc..."
Mira siết chặt vũ khí, không để Rumi nói hết.
– Một tiếng động lớn vang vọng. Mặt đất rung lên.
Từ giữa xoáy khói đen, một bóng hình cao lớn bước ra — áo choàng đen, khuôn mặt nứt nẻ, mắt đỏ như máu đang sôi.
👹 Gwi-Ma – Thủ lĩnh quỷ dữ, kẻ thống trị vực sâu.
Mira
“Coi bộ trùm lớn đích thân ra mặt rồi. Hay do tôi khiến ông mất bình tĩnh đến vậy hả ?”
Gwi-Ma giọng trầm, vang như rền đất
Gwi-Ma
"Ta không đến vì ngươi,Mira."
Hắn quay sang nhìn Rumi, ánh mắt hắn như nhìn thấu qua mọi tầng ký ức.
Gwi-Ma
“Đứa con lai của hai thế giới..."
Gwi-Ma
"Cuối cùng cũng đứng trước taaaaa..."
Gwi-Ma
“Ta không quên bất kỳ linh hồn nào từng dao động giữa ánh sáng và bóng tối.”
Mira bước lên chắn trước.
Mira
“Không ai được đụng vào thành viên nhóm tôi. Dù là người, quỷ hay... thứ gì đó giữa hai bên.”
Gwi-Ma
“Cô gái tóc đỏ, trái tim đóng băng... Sẽ đến lúc ngươi van xin ta cứu cô ấy.”
Rumi
“Tôi không thuộc về ông. Và cũng chẳng thuộc về ai cả.”
Gwi-Ma
“Sai. Con lai như ngươi... không có nơi nào để đi ngoài vực thẳm.”
💥 Hắn giơ tay, bóng đen phóng ra như mũi giáo.
Mira xoay người, đập roi năng lượng chắn đòn. Cú va chạm làm mặt đất nứt toác.
Mira
“Tôi đã chán nghe giọng lải nhải của mấy tên trùm rồi.”
Rumi
"Mira. Hắn đang thử tôi."
Mira
"Tốt. Vậy thử lại hắn."
💥 Hai người lao lên. Mira tấn công, Rumi tung kết giới tím.
Nhưng Gwi-Ma vẫn đứng yên, ánh mắt hắn dõi theo Rumi như thể… đang đợi điều gì đó trỗi dậy.
Gwi-Ma
“Đừng quên, Rumi… máu ngươi không thuần. Khi cô tỉnh giấc thật sự… ngươi sẽ là của ta.”
Một vết rạn nhỏ hiện lên trong mắt Rumi.
Là sợ hãi, hay… là sự thừa nhận?
Comments