[Phan Trọng Dương] Yêu Lại Từ Đầu
Ký Ức Vẫn Còn Mùi Nắng
Mặt trời tháng 7 nhạt nhòa sau ô cửa kính. Sáng nay Hà Nội không nắng gắt, chỉ lặng lẽ rải những tia sáng mỏng nhẹ như ký ức mùa cũ
Bảo Trân đứng trước gương, chải nhẹ mái tóc. Đôi mắt vẫn còn chút thâm quầng vì một đêm trằn trọc. Không phải vì công việc, mà là vì… Trọng Dương
Cô tự nhủ, dù chính cô cũng không tin nổi điều đó
Tại văn phòng công ty, Bảo Vy – bạn thân bạn cùng phòng của Trân, xuất hiện với ly trà ấm và nụ cười dịu dàng.
Bảo Vy (bn btran)
Mày lại mất ngủ à // vy hỏi+đặt ly trà xuống //
Bảo Vy (bn btran)
Vì người đấy?
Vy không nói nữa, chỉ ngồi xuống bên cạnh. Cô luôn như thế – dịu dàng, tâm lý, không ép Trân phải mạnh mẽ, nhưng cũng chưa bao giờ rời khỏi khi Trân yếu lòng.
Cuộc họp với DGroup diễn ra tại văn phòng Trân. Dương đến, lần này đi cùng Khôi – người bạn thân chí cốt của anh.
Không khí ban đầu có chút căng. Cả Trân lẫn Dương đều giữ vững vẻ chuyên nghiệp. Nhưng mọi người trong phòng đều cảm nhận được một luồng không khí… lặng lẽ nhưng đầy dư vị cũ kỹ 2 người họ
Trọng Dương
Tôi nghĩ ý tưởng của cô Trân đây rất khả thi // lên tiếng, giọng trầm ấm //
y/n
Tôi cũng tin anh sẽ xử lý tốt phần còn lại // cô đáp mắt không rời khỏi tài liệu //
Khôi liếc nhìn cả 2, rồi nhếch môi
Khôi (bn Dương)
Không ai nói chuyện với người cũ một cách chuyên nghiệp như 2 mày đâu // nói đủ Dương nghe //
Dương khẽ cười - một nụ cười không giấu được sự hụt hẫng
Sau cuộc họp, Trân bước xuống sảnh thì gặp Dương đang che ô đứng đợi. Trời lại bắt đầu mưa lất phất như hôm trước.
Trọng Dương
Cô quên mang dù // đưa ô //
Trọng Dương
T-Trân em sống tốt chứ?
y/n
Tôi sống tốt. Tốt hơn cả lúc trước
Câu nói như 1 nhát cắt ngọt. Dương cười nhạt
Trọng Dương
Còn anh thì không // buột miệng //
Trọng Dương
Anh biết mình sai, nhưng lúc đó
Trọng Dương
Anh quá yếu đuối để nhận ra ai mới là người thật sự bên cạnh anh
y/n
Dương..đừng khơi lại nữa, em đã mệt
Cô quay đi, bước nhanh trong cơn mưa nhỏ. Phía sau, Dương đứng lặng, tay siết chặt cán ô. Mùi nắng năm nào – mùi tóc cô dưới ánh mặt trời, mùi buổi chiều họ từng nắm tay đi dạo – vẫn còn đó, quẩn quanh, nhưng không thể chạm lại.
Tối hôm đó, Trân nằm trên giường, ánh đèn ngủ hắt lên trần nhà. Bảo Vy ngồi cạnh đọc sách
y/n
Nếu một ngày Dương thật sự quay lại, mày nghĩ tao nên tha thứ không?
Bảo Vy (bn btran)
Mày hỏi lòng mày trước đi Trân
Bảo Vy (bn btran)
Người mà mày nghĩ đến khi mưa rơi.. có phải là người đó không
Mưa ngoài cửa chưa tạnh và trong lòng Trân, có những ký ức vẫn còn ươm nắng..
Comments
off
tr má như phim
2025-07-23
0