Sáng nào cũng vậy, anh đều dậy từ sớm. Dọn dẹp qua thư phòng rồi bắt đầu pha cà phê. Hai tách,một của anh một cậu.
Cửa sổ hé mở
Từng đợt gió lạnh ùa vào ào ạt như sóng.Ngoài trời mưa tầm tả,Cây xanh ngoài rung lắc nhẹ
mọi thứ đều trôi theo gió đến bàn làm việc chất đầy tài liệu làm việc.
Ng hầu
1;“ Thiếu gia lại để cà phê nguội rồi kìa”
Ng hầu
2;“ Lúc nào chẳng thế,một cốc của ngài ấy còn một cốc cứ để nguội lạnh rồi bỏ đi.”
Ng hầu
3;“ Tôi làm ở đây hơn 1 năm.Cái này thành thói quen rồi”
Ng hầu
4;“ Cốc còn lại như thể chừa cho ai vậy.”
Dù có ai thắc mắc nhưng cũng chẳng thể biết hay hiểu được thói quen lạ này.
5 Năm trc
Geto Suguru
“Nhắc anh bao nhiêu lần là nhớ khoa cửa sổ lại.”
Gojo Satoru
“Ừ,đc rồi.”
Geto Suguru
“Để cửa sổ vậy lỡ gió,làm mất tài liệu lúc đó xem anh làm gì.”
Gojo Satoru
“Lần sau không vậy nữa.”
Geto Suguru
“Pha em ly cà phê em đi có việc.”
---
Gojo Satoru
“Ừ,nay trời đẹp thật...”
空は綺麗じゃなかったけど、雨の日に君に会えたから、僕の目には美しく映った。
(Trời không đẹp,nhưng vì gặp em trời mưa mới đẹp trong mắt anh)
馬鹿だな、おれは平気だよ。ただ、一人いなくなっただけさ。ただ、いなくなった人をまだ思い出すだけ
(Đồ ngốc, anh vẫn ổn mà, chỉ là vắng bóng một người thôi. Chỉ là vẫn nhớ người đã mất.)
---
Trong mắt lam vắng bóng một người.
Trong mắt người chỉ toàn sự tổn thương.
Tay không giữ nổi người thương
Mộng vẫn có người vẫn thương.
Comments