Em Út Nhà The Black Label
Chương 2: Giữa những khoảng lặng không tên
Phòng tập về đêm như một bức tranh loang màu — ánh sáng phản chiếu từ tấm gương lớn kéo dài tựa như con sông thời gian, trôi lặng lẽ qua từng nốt nhạc.
Harin ngồi ở góc phòng, co chân lên ghế, ánh mắt rơi vào khoảng không phía trước, nơi mọi âm thanh đều vỡ ra thành im lặng.
Em vừa tập vũ đạo suốt ba tiếng, từng nhịp đếm như dội vào lòng ngực. Cơ thể đã mỏi, nhưng điều khiến Harin muốn gục xuống nhất là tâm trí.
Những áp lực vô hình – từ kỳ vọng, từ ánh mắt dư luận, từ chính bản thân – cứ dồn từng chút, như tuyết rơi từng lớp, nhẹ thôi, mà đủ để làm sập một mái nhà.
Woochan - ALLDAY PROJECT
Em vẫn chưa ăn cơm?
Một giọng nói trầm nhẹ vang lên, không quá to, nhưng đủ để Harin ngẩng lên.
Cậu bước vào mà chẳng gây một tiếng động. Như mọi khi. Áo hoodie tối màu, mái tóc rũ xuống, tay cầm một túi giấy nhỏ.
Woochan - ALLDAY PROJECT
Cơm rong biển. Không cay
Woochan - ALLDAY PROJECT
Em thích kiểu này mà, đúng không?
Harin ngẩng lên, mắt mở to một chút
Jang Harin
Anh… để ý cả mấy chuyện đó à?
Woochan - ALLDAY PROJECT
Không phải anh cố để ý
Cậu ngập ngừng, giọng nhỏ dần
Woochan - ALLDAY PROJECT
Chỉ là… khi quan tâm ai đó, anh nhớ những thứ chẳng ai bảo phải nhớ
Woochan ngồi xuống đối diện cô. Cậu mở nắp chai nước khoáng, đưa cho Harin.
Jang Harin
Lúc anh buồn, anh làm gì?
Woochan - ALLDAY PROJECT
Anh ngồi im, như bây giờ
Woochan - ALLDAY PROJECT
Không cần nói gì cả
Woochan - ALLDAY PROJECT
Chỉ cần… có ai đó ngồi bên
Không gian lại im ắng. Nhưng lần này là sự im ắng có hình thù – mềm mại như tấm chăn quấn lấy người trong đêm lạnh.
Harin không trả lời, chỉ kéo gối lại gần, dựa má lên và thở dài khe khẽ.
Một lúc sau, cậu đưa tay ra, rất nhẹ, tháo sợi dây cột tóc của Harin, rồi thay bằng sợi dây vải màu xám tro mà cậu luôn buộc trên cổ tay.
Woochan - ALLDAY PROJECT
Dây em lỏng rồi. Dễ tuột lắm
Woochan - ALLDAY PROJECT
Dây này... không hợp lắm, nhưng anh luôn mang theo
Đêm ấy, Harin về ký túc xá muộn. Khi mở túi giấy, cô phát hiện một mảnh giấy nhỏ, gấp tư, đặt dưới hộp cơm.
Nét chữ quen thuộc — sạch sẽ, hơi nghiêng trái:
“Harin, em không cần lúc nào cũng mạnh mẽ.
Có những người, sẵn sàng đứng yên một chỗ, chỉ để đợi em dừng lại và tựa vào.
– Woochan –"
Harin cầm mảnh giấy thật khẽ, như thể chạm vào điều gì đó rất mỏng manh. Ngoài cửa sổ, gió khẽ lay cây dương trước ký túc xá. Cô mỉm cười.
Cô gái nhỏ giữa ánh đèn sân khấu sắp bật sáng… đã bắt đầu biết yêu một chút những khoảng lặng — nơi có một người, không nói nhiều, nhưng lặng lẽ đứng sau, như bóng râm dịu dàng của một ngày nắng gắt.
Comments