"Có Một Người Vẫn Đứng Đó Chờ Em"

Quang Anh yêu Duy.
Không phải kiểu tình yêu rực rỡ, mãnh liệt, cũng chẳng phải tình yêu buộc người ta phải khắc ghi bằng những dấu ấn đau thương.
Đó là một thứ tình cảm dịu dàng, bền bỉ và âm thầm đến mức chính người trong cuộc cũng không biết nó bắt đầu từ bao giờ...
Chỉ biết, mỗi lần nhìn thấy cậu con trai nhỏ hơn mình hai tuổi ấy ngồi cúi đầu đọc sách trong thư viện, khẽ nhíu mày khi không hiểu một đoạn văn, hay mỉm cười nhẹ khi ai đó kể chuyện cười nhạt nhẽo..
Quang Anh lại thấy..
Tim mình dịu đi một nhịp...
------
Anh yêu Duy.
Và anh cũng biết..
Duy không yêu anh.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Em xin lỗi… //Duy nói, mắt cụp xuống, giọng thì thầm như sợ gió mang đi mất //
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Em nghĩ… mình vẫn còn yêu Đăng Dương.
Đăng Dương – người bạn từ thuở nhỏ, là bầu trời ký ức của Duy, là những buổi chiều đạp xe qua từng con dốc, là bàn tay nắm lấy cậu khi lần đầu cậu học đi xe đạp và ngã sấp mặt. Là tiếng gọi dịu dàng “Duy à, có đau không?” mỗi lần cậu bị ai bắt nạt.
Quang Anh không ghen với Đăng Dương.
Anh chỉ buồn, buồn đến nỗi nhiều đêm nằm trằn trọc, nhìn điện thoại sáng màn hình mà không dám nhắn một dòng tin.
Chỉ có điều, tình cảm là thứ không thể phân định bằng thời gian hay lý trí.
Anh cứ thế... yêu Duy
Theo cách của riêng mình: đưa đón, chăm sóc, nhắc nhở, lặng lẽ dõi theo… rồi tự mình hy vọng, tự mình thất vọng...
Có lần anh suýt buông bỏ, suýt nữa đã quay đầu bước đi.
Nhưng rồi, giữa một buổi chiều tháng Sáu, khi anh thấy Duy đứng khóc một mình trong công viên – vì một cuộc cãi vã với Đăng Dương... anh lại chẳng thể không chạy đến.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Anh có thể không là người em yêu… nhưng ít nhất hãy để anh là người lau nước mắt cho em...
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//Không nói gì, chỉ dụi đầu vào vai anh, đôi vai nhỏ run lên như chiếc lá trước giông bão..//
--------
Nhưng rồi, Duy thật sự chọn Đăng Dương....
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Em xin lỗi… Em nghĩ là mình đã hiểu nhầm trái tim mình. Em vẫn yêu anh ấy...
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//Cười//
Không chua chát, không gượng gạo. Chỉ là một nụ cười như gió thoảng qua má, nhẹ đến mức chính Duy cũng không nhận ra nó đã khiến tim ai đó nứt vỡ.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Anh biết mà… Trái tim em vẫn chưa đủ rộng để có thêm một người.// Giọng nghẹn lại//
------
Tin nhắn cuối cùng của Duy trong đêm mưa..
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
💬“Anh ơi, em đau quá…”
Khi Quang Anh lao đến căn hộ của Duy, cửa không khóa.
Căn phòng tối om, chỉ có ánh đèn vàng vọt từ bếp hắt ra. Duy ngồi ở góc tường, đầu gục xuống gối, toàn thân run rẩy...
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
// Lao đến, vội vàng ôm lấy cậu //
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Em sao vậy? Duy? Duy à?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Đừng… chạm vào em…//Giọng Duy yếu ớt, khàn đặc//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Em bẩn lắm… anh ấy… đã…
Cả người Quang Anh như đóng băng.
Tim anh như có ai dùng dao cứa từng nhát, máu rỉ ra từng dòng... đau.. đến nghẹt thở.
Anh đã biết Đăng Dương có vấn đề về kiểm soát. Anh đã thấy những vết bầm nhỏ trên cổ tay Duy mỗi lần họ gặp nhau. Nhưng anh không nghĩ… mọi thứ lại đến mức này.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
// Siết chặt Duy vào lòng, vỗ về như một đứa trẻ //
Duy vừa khóc, vừa nói đứt quãng những lời rối loạn, vừa xin lỗi, vừa cầu cứu.
Còn anh… không biết phải làm gì ngoài im lặng.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Anh ấy… bảo em là của anh ấy. Em… cũng không chống cự được… vì em yêu anh ấy mà…
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Được rồi đừng nói nữa...anh xin em..
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Em thấy ghê tởm bản thân mình… Em thấy… mình không xứng đáng với ai hết…
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Không sao… không sao cả…
Quang Anh thì thầm, những giọt nước mắt âm thầm chảy xuống cổ áo
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Anh ở đây rồi. Anh ở đây…sẽ luôn ở đây mà...
-----
Quang Anh từng muốn giết Đăng Dương.
Nhưng rồi… Duy đã cản anh.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Đừng làm thế… gia đình anh ấy từng giúp đỡ nhà em khi cha mẹ em phá sản.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Em nợ họ…
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Em vẫn bênh hắn dù hắn làm thế với em sao? // Giọng nói có chút tức giận //
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Không phải… chỉ là… em từng yêu anh ấy…
Quang Anh quay đi, bàn tay nắm chặt lại..
Máu thấm đỏ móng...
Duy không chọn anh...
Dù anh là người ở lại, là người lau nước mắt, là người chữa lành những vết thương
Dù anh yêu cậu bằng một tình yêu không điều kiện, không giới hạn, không hối tiếc...
Cậu vẫn chọn người khiến cậu đau...
------
Ngày Duy đưa thiệp cưới, trời mưa.
Cơn mưa không dữ dội, chỉ lất phất như nhắc nhở một đoạn ký ức cũ.
Duy đứng dưới mái hiên, gầy hơn trước nhiều, mắt trũng sâu vì những đêm mất ngủ.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Em sắp cưới rồi…// Duy nói, giọng như gió thoảng//
Quang Anh nhìn cậu, khẽ mỉm cười.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Chúc mừng em...
Duy không dám ngẩng đầu. Tay cậu run lên khi đưa tấm thiệp màu kem..
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Em xin lỗi… Anh rất tốt, cần một người tốt hơn em…
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Trái tim em hẹp hòi quá… chỉ chứa nổi một người mà em vĩnh viễn chẳng thể quên...
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Em biết em sai… nhưng em không thể bắt mình yêu người khác… Không thể…
Quang Anh lặng im. Anh không khóc, cũng không nói.
Chỉ lặng lẽ nhìn vào mắt Duy như muốn ghi nhớ thật sâu...Lần gặp mặt có lẽ là cuối cùng...
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Anh có tin… có kiếp sau không, Quang Anh?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Anh tin em.
Không phải ‘Anh yêu em’, cũng chẳng phải ‘Anh cần em’. Chỉ là ‘Anh tin em’. Và có lẽ… đó là thứ tình cảm cuối cùng, thuần khiết nhất mà Quang Anh từng trao cho Duy.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
// Mỉm cười nhẹ //
Duy cười, nụ cười méo mó như người vừa đánh rơi linh hồn mình.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Vậy… nếu có kiếp sau… chúng ta cùng yêu nhau nhé?
Rồi cậu đứng dậy, bước đi
Không quay đầu lại
Quang Anh ngồi lại rất lâu. Cơn mưa nhạt dần, rồi tạnh hẳn. Trên tay anh vẫn là tấm thiệp cưới, nhòe đi vì nước mưa và...nước mắt.
Anh không trách cậu. Cũng không oán hận. Vì anh biết… tình yêu không thể gượng ép.
Chỉ là… anh đã từng mơ, từng ước rằng một ngày nào đó, khi Duy đủ mệt mỏi với những tổn thương, sẽ quay đầu lại...
Sẽ chọn anh
Nhưng không có ngày đó...
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Hóa ra… trái tim em từ lâu đã chẳng còn chỗ cho anh
--------
𝕰𝖓𝖉
●▬▬▬๑۩۩๑▬▬▬●
Xấm đáng iuu😈😈
Xấm đáng iuu😈😈
“Trái tim Duy đã đầy ắp bóng hình người khác, còn Quang Anh… mãi là người đến sau trong một cuộc tình chưa từng bắt đầu.”
Xấm đáng iuu😈😈
Xấm đáng iuu😈😈
Tui vừa bị mẹ mắng😕 nên cho ngược luôn cho zui
Hot

Comments

Frederick

Frederick

Không chê vào đâu được

2025-07-21

1

⭒๋𐙚Dopamine ⚡️🐏

⭒๋𐙚Dopamine ⚡️🐏

Wow

2025-07-23

1

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play