[ ĐN Bungou Stray Dogs/BSD ] Xuyên Không, Tôi Chạy Theo Hoàng Hôn.
Chương 2
"Mọi điều tốt đẹp, cuộc sống tươi đẹp" - Edogawa Ranpo.
Đa nv
Bác sĩ: Sức khỏe của cô bé yếu hơn những bé gái bình thường ở độ tuổi này.
Đa nv
Bác sĩ: Chúng tôi cũng phát hiện ra một số biểu hiện cho thấy cô bé có khả năng cao bị 1 căn bệnh về tim - nó chèn ép làm cho mỗi khi vận động mạnh, tim sẽ co thắc lại.
Đa nv
Ba mẹ: Làm ơn... có cách nào để chữa khỏi không?
1.
Hồi còn bé, có lẽ điều khiến tôi được mọi người chú ý hơn hay được gọi với nhiều cái tên mỹ miều "con nhà người ta" chính nhờ sự nhận thức vững hơn từ khi còn bé.
Tôi biết rõ sau mỗi lần chạy bền, tim tôi sẽ quặn lại như cách ai đó vắt mớ đồ họ vừa giặc xong. Có lẽ là sự thương xót của bề trên, nên nó thầm biết ơn khi căn bệnh này không có thuốc chữa.
Ánh nắng dịu nhẹ khẽ chạm lên bờ ngoại ô phía Nam thị trấn nhỏ, nơi đây có bờ hồ cùng giàng hoa cúc trắng rất đẹp.
Từng mớ rêu phũ lên bậc đá dẫn lối, bóng cây me chen chút nhau xào xạt qua từng kẽ lá
Bùn đất đỏ dính lên vạt áo thun của đội bóng đá
Tiếng cring cring của chuông xe đạp cũng dí theo không dứt. Trò chơi trốn tìm bắt đầu.
Nó trốn trong gốc cây cổ thụ bị mục dưới mưa, cười híp mắt... sẽ không ai biét nó ở đây đâu.
Nơi đây nằm sâu trong cánh rừng, tách biệt với thị trấn.
Chơi thì chơi cho tới, không tìm được thì một mình nó hốc hết can sting vàng!
2.
Có lẽ là rất nhiều tiếng trôi qua, hoàng hôn cũng đã hạ xuống sau cái chợp mắt dài.
Lũ bạn cũng không thấy đi kiếm...
Không có ai gào thét gọi tên nó trong cánh rừng.
?
Một ngôi nhà... với hoa râm bục? [ cầm bông hoa lên ]
Đa nv
?: °Cậu kia! bị lạc hả? °
Đôi mắt phỉ thúy xanh lục, cong lên như hai đầu móc phơi quần áo.
Y phục như những đứa trẻ bình thường thôi... nhưng trên đầu lại đội 1 chiếc mũ thám tử nhỏ, và 1 mảnh cà vạt kiểu sọc caro xanh rêu vắt vẻo trên vai nhỏ.
Đa nv
?: °Huh... ra là người nước ngoài hả° [ xoa xoa cằm ]
Đa nv
?: °Thú vị thật nha!°
Tiếng lạch cạch của guốc gỗ.
Nó cũng tò mò lú đầu ra xem có chuyện gì
Người phụ nữ mặc yukata, tóc búi gọn lên với trâm cài tinh xảo màu bạc.
Vài sợi xõa lơi trên khuông mặt điềm nhiên đầy vẻ thanh tú, cô ấy cũng có đôi mắt màu xanh phỉ thúy, nhưng lần này lại dịu dàng hơn... con ngươi to tròn nhìn thẳng vào nó.
Từng cử chỉ như tỏa ra luồng ánh sáng nhè nhẹ, thanh khiết mà cũng đầy sự quyến rũ - một sức hút vô hình mà chỉ những kẻ có đủ bản lĩnh mới dám lại gần.
Thật kỳ lạ... ngôn ngữ của họ.
Comments