Gặp lại trong tình huống không muốn.

Một tuần sau
Đức Duy tưởng sau lần chữa trị cho tên đàn em bị bắn kia, hắn và đám xã hội đen kia sẽ biến mất khỏi cuộc đời mình như một cơn ác mộng chóng qua.
Nhưng cậu đã lầm.
Đêm hôm đó, phòng khám đóng cửa từ sớm, Duy ngồi bên bàn, nghiền nhỏ vài vị thuốc để chuẩn bị cho ngày mai.
Bên ngoài, trời u ám không trăng, gió rít qua khe cửa như tiếng ai thở dài.
Bất ngờ có tiếng gõ cửa__ba tiếng, nặng nề.
Duy cau mày, liếc đồng hồ. Gần nửa đêm, cậu không quen mở cửa muộn, đặc biệt sau sự cố vừa rồi.
Nhưng tiếng gõ vẫn tiếp tục, không vội vàng, không hối thúc, cứ đều đặn như thể người bên ngoài biết chắc anh đang ở bên trong và sẽ mở cửa.
Duy do dự vài giây rồi bước ra.
Và đúng như cậu lo sợ, kẻ đứng đó là Quang Anh, vẫn ánh mắt ấy, bộ vest đen chỉnh chu, nhưng tay trái hắn đang ôm ngực, máu rỉ đỏ trên áo.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Lần này là tôi
Hắn cười nhạt, giọng khàn đi vì đau.
Duy chưa kịp phản ứng thì Quang Anh đã loạn choạng bước vào, máu nhỏ xuống nền gạch men.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Anh...bị bắn??
Duy vội khóa cửa lại, đỡ lấy hắn.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
chắc vậy, không rõ lắm, lúc đó đang đánh nhau
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
không rõ mà còn tỉnh bơ tới đây?? Sau không đi bệnh viện?
Quang Anh nằm xuống ghế dài, nhăn mặt.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Bác sĩ Duy, cậu nghĩ tôi có thể nằm trong bệnh viện yên ổn sau khi bị phục kích sao?
Duy hít một hơi dài, gằn giọng.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
tôi nói rồi, tôi không trị cho xã hội đen
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
thì bây giờ là ngoại lệ
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
tôi không còn là xã hội đen nữa.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
tôi là...bệnh nhân
cái cách hắn mỉm cười dù máu đang chảy khiến Duy chợt thấy khó chịu, không vì hắn mặt dày, mà còn vì ánh mắt kia.
thứ ánh mắt không giống một kẻ tội phạm bình thường. Nó có gì đó...buồn và mệt mỏi.
Duy lấy dụng cụ, cồn sát trùng các thứ rồi ngồi xuống bên hắn.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Chỉ lần này thôi
Quang Anh nghiêng đầu nhìn cậu, mắt hơi nheo lại, môi khẽ cong.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
tôi đang hy vọng...sẽ còn lần sau
Duy phớt lờ, nhưng bàn tay cầm kim bỗng khẽ run nhẹ.
ngoài kia gió lại nổi lên.
Trong phòng chỉ có tiếng kim xuyên qua da thịt và nhịp tim của hai con người___một người trốn chạy khỏi thế giới máu lửa, còn một người kia chưa biết mình sắp bị kéo vào.
HẾT.
Nẹt Bô là con t/g
Nẹt Bô là con t/g
nhiều khi toi viết có phần vô lí thì các cô thông cảm ròi góp ý cho toi nhá
Nẹt Bô là con t/g
Nẹt Bô là con t/g
paiii
Nẹt Bô là con t/g
Nẹt Bô là con t/g
éeeee pặc pặc pặc

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play