Quán cà phê bên bờ vẫn như xưa, lặng lẽ và ấm áp...
Cô đẩy cửa vào, ánh mắt lập tức dừng lại nơi tầng hai. Một người con trai ngồi gần cửa sổ lặng lẽ đang cầm điện thoại
Hà Nguyệt Đan
// lẩm bẩm //
Hà Nguyệt Đan
Là cậu ấy...
Hà Nguyệt Đan
Nam Thừa An
Hà Nguyệt Đan
//bước lại, tim đập mạnh//
Hà Nguyệt Đan
Thừa An...
Hà Nguyệt Đan
Chào cậu
Nam Thừa An
//ngẩng lên, ánh mắt chạm vào mắt cô//
Nam Thừa An
Cậu đến rồi
Hà Nguyệt Đan
Tớ... mang cái này trả cậu
Hà Nguyệt Đan
// đặt quyển sách lên bàn //
Nam Thừa An
//liếc nhìn bìa sách đã cũ//
Nam Thừa An
Tớ không nghĩ cậu còn giữ nó
Hà Nguyệt Đan
Không giữ mới lạ
Hà Nguyệt Đan
Cậu cho tớ quyển đó từ hồi lớp 10 mà...
Nam Thừa An
Lúc tớ rủ cậu đi sinh nhật, cậu hứa sẽ đến
Nam Thừa An
Nhưng hôm đó… cậu không đến
Nam Thừa An
Tớ đã đợi cậu rất lâu
Nam Thừa An
Tớ sợ...
Nam Thừa An
Cậu ghét tớ
Hà Nguyệt Đan
T biết
Hà Nguyệt Đan
Tối hôm đó ...mẹ tớ nhập viện bên Anh
Hà Nguyệt Đan
Tớ bị đưa đi ngay trong đêm...
Hà Nguyệt Đan
Sau khi mẹ khỏi bệnh , bố mẹ tớ về trước
Hà Nguyệt Đan
Tớ chọn ở lại đó để học
Nam Thừa An
Không nói lời tạm biệt...
Nam Thừa An
Không một tin nhắn ...
Hà Nguyệt Đan
Tớ sợ nói với cậu mọi chuyện sẽ càng rối hơn...
Nam Thừa An
// im lặng một lúc //
Nam Thừa An
Tớ đợi
Nam Thừa An
5 năm nay, vẫn luôn đợi cậu...
Hà Nguyệt Đan
// khựng lại một nhịp //
Hà Nguyệt Đan
Tớ... vẫn chưa từng quên cậu
Hà Nguyệt Đan
Chỉ là không đủ dũng khí để nói ra
Hà Nguyệt Đan
// thì thầm //
Tối hôm đó, cô ngồi một mình trong phòng. Chiếc khăn choàng màu xanh xám vẫn nằm gọn trên ghế. Cô chưa giặt. Không nỡ. Trên đó… còn vương mùi trà dịu nhẹ của người ấy
Ánh đèn trong phòng dịu nhẹ. Ngoài ban công, gió lùa nhè nhẹ
Hà Nguyệt Đan
// kéo rèm lại , ngồi xuống giường //
Cô không hiểu vì sao trái tim lại run lên như vậy. Cô đã quen với những ngày đông lạnh bên trời Âu, với những buổi sáng đi học sớm và tối mò mẫm trong ký túc xá. Quen với sự im lặng. Quen với nỗi cô đơn
Nhưng sáng nay… Nam Thừa An lại xuất hiện
Cô tưởng rằng thời gian đã làm phai nhòa cảm xúc ấy. Nhưng hóa ra… chỉ là cô đã tự mình chôn giấu
Mẹ cô từng nằm viện ở Anh gần 8 tháng vì bệnh tim tái phát. Người luôn bên cạnh chăm sóc mẹ… chính là bố cô
Một người đàn ông ít nói, trầm ổn, hay dậy sớm pha trà và đọc báo. Ngày mẹ nhập viện, ông không khóc. Nhưng từng đêm ông ngồi ngủ gục ở ghế đá bệnh viện, tay vẫn nắm chặt tay vợ
Bố chẳng bao giờ nói ra cảm xúc, nhưng lúc cô mệt lả vì học và chăm mẹ, bố luôn để sẵn thuốc cảm và nước ấm bên bàn học
Có một lần, mẹ chuyển viện gấp, cô hoảng sợ khóc nấc. Bố chỉ lặng lẽ xoa đầu cô, rồi nói:
– Ở đâu có mẹ con, bố sẽ ở đó. Ở đâu có con gái bố, bố cũng sẽ tìm đến
Lần đầu tiên cô thấy bố mình rơi nước mắt
__
Ở khu công viên nhỏ phía sau dãy nhà cũ, Nam Thừa An đi dạo một mình dưới đèn đường mờ mờ
Nam Thừa An
//Tay đút túi áo, bước chậm rãi//
Hà Nguyệt Đan của hiện tại… vừa quen lại vừa lạ. Cô vẫn có ánh mắt ấy, vẫn giọng nói ấy, nhưng giờ tự nhiên trưởng thành hơn, sắc lạnh hơn một chút, như thể cậu chẳng còn cách nào tiến vào nữa
Comments
happyending
bà kiếm như nào để ra mấy bức này ạ, tớ kiếm ở pinterest không thấy đẹp vậy
2025-07-31
0
vk a An
dcm kiếm đâu ra ng như này v
2025-08-02
0
Gokku Le
Sweet ha:3Hóng chap moii
2025-07-29
0