Người giám hộ bất đắc dĩ
Đèn đường chập chờn như hơi thở yếu ớt của khu phố khi về khuya . Hắn ngồi xuống, lưng tựa vào tường, mệt mỏi thở dài
Đứa nhỏ đang đứng sau lưng hắn, cậu nhóc 9 tuổi với đôi mắt tròn vo và bộ đồ đã sờn cũ. Nó cứ nắm vạt áo hắn không chịu buông, cái giọng non nớt run lên vì lạnh
Trần Phong Hào
Chú...chú không lạnh ạ?
Nguyễn Thái Sơn
Không. Nhóc lạnh à?
Trần Phong Hào
Dạ... / gật đầu /
Hắn cởi chiếc áo khoác bên ngoài ra và choàng cho em
Nguyễn Thái Sơn
Mau về đi, khuya rồi
Trần Phong Hào
Chú…đừng đi...đừng bỏ Hào mà...
Hắn nhìn cậu nhóc như thể đang nhìn một cơn phiền phức bỗng dưng từ đâu rơi xuống
Nguyễn Thái Sơn
Anh không có tiền nuôi em đâu
Em chỉ lặng im mà ôm lấy gói bánh gấu và lặng lẽ ngồi xuống bên hắn
Nguyễn Thái Sơn
Chỗ em ở là chỗ nào?
Em cúi đầu chỉ vào con hẻm đối diện, nơi hắn thấy mấy cái mái tôn rỉ sét và những mảnh vải phủ làm màn cửa
Nguyễn Thái Sơn
Dẫn đường đi
Cái khu này chẳng thể gọi là nhà. Nền đất lồi lõm, bức tường chỉ được trét vội bằng xi măng vá chồng vá lớp. Trong cái chỗ chưa đầy 6 mét vuông ấy chỉ có một cái chiếu mỏng, một cái balo rách và vài gói mì tôm
Nguyễn Thái Sơn
Em sống ở đây một mình?
Trần Phong Hào
Dạ...mọi người đi hết rồi
Trần Phong Hào
Hào có phải đã làm gì sai không ạ? Tại sao ai cũng bỏ Hào mà đi hết...
Lúc trước khu ổ chuột này có những đứa trẻ và người già khác sinh sống, nhưng vì lí do gì đó mà tất cả đã dọn đi hết. Chỉ còn một mình em ở lại đây thôi
Hắn không nói thêm lời nào, quay người đi, nhưng chưa được ba bước đã có ai đó kéo áo mình từ sau
Trần Phong Hào
Chú, đừng bỏ em
Trần Phong Hào
Ở lại với em đi mà...
Nguyễn Thái Sơn
Đã ăn gì chưa?
Trần Phong Hào
Dạ chưa / lắc đầu /
Hắn nhìn trời. Đã hơn 10 giờ tối. Hắn không có kế hoạch gì ngoài việc chết, nhưng rồi chết không thành, bây giờ lại còn vướng thêm một đứa nhỏ
Nguyễn Thái Sơn
Thôi đành vậy...
Hai tô mì gói nóng hổi đặt trên bàn. Hắn ngồi bệt xuống sàn, đưa tô mỳ cho em. Em nhìn hắn có chút chần chừ
Nguyễn Thái Sơn
Ăn đi, anh không bỏ thuốc chuột đâu
Trần Phong Hào
Chú không định đi nữa hả?
Trần Phong Hào
Đến chỗ ban đầu lúc Hào gặp chú ạ
Nguyễn Thái Sơn
Ừm...chắc là không nữa
Trần Phong Hào
Chú đừng đi nhé ạ
Em nở một nụ cười hồn nhiên nhìn hắn. Không hiểu sao khi nhìn thấy nụ cười của em lòng hắn lại nhẹ hơn đôi phần
Hắn vốn dĩ là vì áp lực học tập nên mới suy nghĩ đến bước đường cùng
Hắn học rất giỏi. Nhưng do gia đình hắn chèn ép khiến hắn áp lực đến phát điên
Nguyễn Thái Sơn
Ăn xong thì mau ngủ đi
Trần Phong Hào
Chú cho em ở lại đây thật sao?
Trần Phong Hào
Nơi này đẹp như vậy...em xứng đáng được ở đây ạ?
Sao thế nhỉ? Từng lời nói của em phát ra như dao cắt vào tim. Rốt cuộc em đã chịu thiệt thòi tới mức nào vậy?
Nguyễn Thái Sơn
Anh chuẩn bị chỗ ngủ cho em
Trần Phong Hào
Hào vui quá. Em cảm ơn chú nhiều ạ
Sáng hôm sau, hắn tỉnh giấc trên chiếc giường êm ái của mình, nắng xuyên qua tấm rèm hất thẳng vào mặt hắn. Em nằm co ro dưới tấm chăn, một tay vẫn nắm lấy vạt áo hắn như sợ hắn biến mất giữa đêm
Nguyễn Thái Sơn
Nhóc coi vậy mà tối ngủ đạp anh muốn dính vách tường luôn vậy
Trần Phong Hào
Ưm... / xoay người /
Hắn nhìn em một lúc. Rồi kéo chăn lên đắp cho em
Sau đó, hắn bước xuống giường vệ sinh cá nhân rồi nấu đồ ăn sáng
Nguyễn Thái Sơn
Dậy rồi à?
Nguyễn Thái Sơn
Vào nhà tắm rửa mặt đi, ăn xong thì đi với anh
Trần Phong Hào
Ơ...đi đâu ạ? Không phải là chú sẽ dẫn em về khu ổ chuột chứ?
Nguyễn Thái Sơn
Nói nhăng nói cuội gì vậy? Đi rồi biết
Sau khi ăn xong. Hắn đưa em đến trung tâm thương mại để mua quần áo và đồ dùng cho em. Nhà hắn cũng được coi là có điều kiện, hắn thì phải đi học xa nên phải thuê một căn hộ để ở. Tiền tiêu hằng tháng thì gia đình sẽ gửi lên cho hắn
Với cái số tiền tiết kiệm hiện tại, hắn nghĩ nó cũng không đủ để có thể cho em đi học. Em còn nhỏ, nếu không được đến trường thì thật thiệt thòi cho em quá
Trần Đăng Dương
Ô Thái Sơn đấy à
Nguyễn Thái Sơn
Đăng Dương?
Trần Đăng Dương
Mày mua đồ hả?
Trần Đăng Dương
Ai đây? / nhìn đứa nhỏ đang lấp ló sau lưng hắn /
Nguyễn Thái Sơn
Ừm...em tao
Trần Đăng Dương
Em? Mày có em từ lúc nào thế??
Nguyễn Thái Sơn
Biết nhiều làm gì?
Trần Đăng Dương
Tò mò thôi
Trần Phong Hào
Chú ơi...ai vậy ạ? / kéo vạt áo hắn /
Nguyễn Thái Sơn
Bạn của anh
Trần Đăng Dương
Chết mất thôi. Bạn tôi chưa già mà đã bị gọi bằng chú rồi à? / cười thích thú /
Nguyễn Thái Sơn
Đăng Dương! / lườm Dương /
Trần Đăng Dương
À...ừm...thôi, không đùa nữa. Mai có bài tập nhóm đó. Tao về đây
Nguyễn Thái Sơn
Tốt nhất là giữ mồm mày cho cẩn thận
Trần Đăng Dương
Vậy á? Tạm biệt
Trần Đăng Dương
Bái bai nhóc nha / xoa đầu em /
Em tròn mắt nhìn anh. Không hiểu sao em vẫn cảm thấy hơi sợ mà nắm lấy vạt áo hắn muốn nhàu nát
Sau khi anh đi rồi thì em mới dần buông ra
Trần Phong Hào
Dạ / nhí nhảnh nắm lấy tay hắn /
Căn hộ ấy vốn chỉ một mình hắn, từ ngày có em, dường như mọi thứ trở nên khác hơn. Em bắt đầu quen với tiếng quát tháo khi hắn bực mình
Và hắn cũng quen dần với việc mỗi sáng thức dậy đều có một cậu nhóc chạy loanh quanh đòi đánh răng chung
Nguyễn Thái Sơn
Chết tiệt thật, mình thành người giám hộ hồi nào vậy trời... / thở dài /
Sống để gáy vì otp
Chúc cả nhà ngủ ngonn
Comments
Hiyn mê Negav 🌷
Bậy rồi, vợ tương lai của anh mà
2025-07-30
9
⸜(。˃ ᵕ ˂ )⸝ąɾìℊìղҽ♡
ko cần đưa đây// kéo anh Hào về//
2025-07-30
9
Kazn1001
nắm áo người ta không cjo đi mà đạp cỡ đó ☺😊
2025-07-30
6