(Yeolanhuong)Nắm Tay Em Dưới Ánh Đèn..
Hong Chịu Ou~
Buổi tối hôm đó, sau concert cháy hết mình, cả nhóm trở về khách sạn.
Không khí trong phòng chờ vẫn còn rộn tiếng cười, nhưng Lan Hương thì mệt rã rời
Ngồi xuống ghế là dựa hẳn vào thành ghế, khép mắt nghỉ ngơi.
Yeolan bước ra từ phòng make-up, trên tay là túi đồ ăn vặt vừa mua ở cửa hàng tiện lợi gần đó.
nàng định gọi Hương dậy ăn cùng, nhưng vừa tới gần đã khựng lại.
Lan Hương đang dựa đầu, mái tóc đỏ ôm lấy gương mặt nhỏ, hàng mi dài khẽ rung.
Dưới ánh đèn vàng dịu, hình ảnh ấy đẹp đến mức Yeolan chỉ muốn ngắm mãi.
Yeolan khẽ cười, rút điện thoại ra, lén chụp một tấm thật nhanh.
Trần Hoàng Phương Lan
/Phải lưu lại… của riêng mình./
nàng nghĩ, khóe môi cong lên.
Không nỡ đánh thức, Yeolan ngồi xuống cạnh, lấy áo khoác của mình đắp nhẹ lên vai Hương.
Một lúc sau, Hương cựa mình, mở mắt nhìn sang.
Ngô Lan Hương
em về rồi à?
Trần Hoàng Phương Lan
Ừ… mà chị ngủ say quá.
Yeolan cười nhẹ, rồi chìa túi đồ ăn ra.
Trần Hoàng Phương Lan
Ăn chung nha?
Ngô Lan Hương
Không tốt đâu.
Ngay lập tức, Yeolan xụ mặt, rướn người lại gần, chu môi
Trần Hoàng Phương Lan
Honggg chịu ou~…
Trần Hoàng Phương Lan
em mua cho chị mà.
Hương bật cười khẽ, vươn tay kéo Yeolan ngồi sát hơn
Hai người ngồi cạnh nhau, Hương mở túi đồ, lấy một miếng bánh kẹp đưa tận miệng Yeolan.
Ngô Lan Hương
Ăn đi,Yeolan.
Yeolan ngoan ngoãn há miệng, đôi mắt sáng long lanh như vừa được thưởng kẹo.
Trần Hoàng Phương Lan
/Hôm nay mệt lắm… nhưng ngồi thế này/
Trần Hoàng Phương Lan
/ thấy khỏe hơn rồi./
Yeolan thủ thỉ, đầu khẽ nghiêng tựa vào vai Hương.
Lan Hương đặt bàn tay áp lên tóc nàng, vuốt nhẹ
Ngô Lan Hương
Ăn xong thì về ngủ.
Ngô Lan Hương
Mai còn lịch trình.
Yeolan gật gật, ngoan như mèo nhỏ được dỗ dành.
Trước khi về phòng, Yeolan đứng dậy, lí nhí
Trần Hoàng Phương Lan
Ngủ ngon nha…Lan Hương của mình.
Hương chỉ mỉm cười, đưa tay xoa đầu em bé của mình, ánh mắt dịu dàng xen chút kiêu hãnh, như đang giữ một món đồ quý giá nhất.
Comments