[Kiệt Hằng]Nếu Hôm Đó Tôi Nói Yêu Cậu...
chap 3:<tiếp>
Trần Dịch Hằng-Em
//mệt mỏi//Cuối cùng cũng tan.
Đa nv nữ
Bạn học:Dịch Hằng,hôm nay cậu rảnh không?
Đa nv nam
Bạn học:Đi chơi với bọn tớ?
Trần Dịch Hằng-Em
//cười gượng//Hôm nay tớ bận rồi.
Trần Dịch Hằng-Em
Xin lỗi các cậu nha
Đa nv nữ
//có chút buồn//Ờ...thôi để khi khác vậy!
Em chạy 1 mạch tới biến xe buýt để bắt chuyến xe tới cửa hàng
Trên xe em cứ nghĩ tới chuyện tối qua giữa cậu và Khải Anh
Trần Dịch Hằng-Em
//nghĩ thầm//"Dạo này sao anh ấy cứ né tránh mình vậy?"
Trần Dịch Hằng-Em
"Mình cũng đâu có làm phiền anh ấy.Chỉ là nhắn tin vài câu thôi mà!"
Trần Dịch Hằng-Em
"Hay anh ấy có người mới rồi"
Trần Dịch Hằng-Em
"Thôi không nghĩ linh tinh nữa , tội anh ấy"
[17:10]Cửa hàng Khung trời nhỏ
Đa nv nữ
Quản lý:Dịch Hằng đến rồi à?
Trần Dịch Hằng-Em
//cười nhẹ//Dạ,có chuyện gì không chị?
Đa nv nữ
Quản lý:Quầy order hôm nay đông, em xử lý giúp chị nha.
Em xắn tay áo, đeo găng tay, bắt đầu làm việc như thường lệ.
Bánh ra lò đều, khách hàng ổn định.Mọi thứ vẫn bình thường cho đến khi...
[18:05]Cuộc điện thoại đến từ Bệnh viện Thành phố YR
Trần Dịch Hằng-Em
//nghe thấy tiếng chuông điện thoại liền nhấp máy//Alo?
Đa nv nữ
Y tá://giọng gấp gáp//Em có phải người nhà của bà Trần không?
Trần Dịch Hằng-Em
//hoang mang//Vâng, đúng rồi.Là em,mẹ em có chuyện gì vậy?
Đa nv nữ
Y tá:Mẹ em đang lên cơn suy hô hấp nặng, bây giờ đang cấp cứu
Đa nv nữ
Y tá: Phiền em tới gấp va cầm theo khoản tạm ứng 20 triệu cho ca mổ.
Trần Dịch Hằng-Em
//chết lặng//C-cái gì ạ?Mẹ em bị suy hô hấp nặng?
Trần Dịch Hằng-Em
Được rồi ,em tới liền.
Nghe xong cuộc điện thoại vừa rồi,em như sụp xuống vừa vì bệnh tình của mẹ và vì số tiền 20 triệu đó.
Em liền viết 1 tờ giấy trên đó ghi"Xin lỗi chị Trương,bây giờ em có việc đột xuất cần về gấp.Mong chị thông cảm! Dịch Hằng".
Viết xong em liền vội vàng cời tạp dề, lao ra khỏi cửa hàng.
Điện thoại trong tay em run liên tục.
Vừa chạy em vừa gọi cho Khải Anh và Tuấn Phong.
Trần Dịch Hằng-Em
//gọi điện thoại//Sao không có ai trả lời hết vậy?
Hơn chục cuộc gọi nhỡ cuối cùng Tuấn Phong cũng bắt máy.
Lâm Tuấn Phong
//bắt máy//Có chuyện gì mà mày gọi cho tao nhiều vậy?
Trần Dịch Hằng-Em
//gấp gáp//Mẹ tao đang nguy kịch.Tao cần gấp 20 triệu để phẫu thuật.Khải Anh đâu?Mày gặp được không?
Lâm Tuấn Phong
//im lặng vài giây//Tao...tao nghĩ mày nên tự lo đi.
Trần Dịch Hằng-Em
Mày nói gì vậy?
Lâm Tuấn Phong
Xin lỗi ...Dịch Hằng.Đừng gọi lại nữa!
Em chết lặng giữa trạm xe.Xe vừa lướt qua, mưa cũng bắt đầu rơi.Có lẽ ông trời cũng cảm thấy thương sót cho em.
Cuối cùng em cũng bình tĩnh và lấy lại tinh thần.
Em vội bắt 1 chiếc taxi và đi 1 mạch tới bệnh viện.
[19:08]Bệnh viên-Bên ngoài phòng cấp cứu
Bác sĩ
Mẹ em đang nguy kịch.Nếu không có chi phí tạm ứng thì chúng tôi không thể bắt đầu ca phẫu thuật.
Bác sĩ
Em có thể liên lạc với người thân khác không?
Trần Dịch Hằng-Em
//giọng nghẹn//Dạ...dạ em không còn người thân nào khác.
Em nhìn vào phòng cấp cứu-nơi mẹ em đang nằm đó
Hơi thở dần yếu, tim cũng dần đập chậm hơn.
Chỉ 1 chút nữa thôi...là có thể mẹ em sẽ không gặp được em lần cuối
Cậu chỉ biết đứng đó nhìn mẹ và bất lực .
Trong thâm tâm em lúc này không sợ khó, không sợ khổ,không sợ mệt,chỉ sợ...khi cần ai đó,lại không có bên.
Comments