Vì tớ là những ngày trời còn sớm mà sương đã phủ trắng mái nhà, là hơi thở mờ đi trong không khí lạnh, là cái se se khiến da thịt phải co lại một chút mà tim vẫn muốn nở ra một hơi ấm. Tớ không ồn ào, không rực rỡ như mùa Hạ, cũng không đầy tiếc nuối như mùa Thu, mà là một nỗi lặng yên dịu dàng, vừa đủ để cảm nhận từng khoảnh khắc nhỏ bé mà vẫn đầy sức nặng.
Tớ là cái cảm giác đứng bên khung cửa sổ, nhìn những đốm tuyết bay lên từ mái ngói, nghe tiếng gió thổi qua hàng cây trơ trụi lá, và nhận ra rằng cái lạnh ấy, dẫu cắt da cắt thịt, vẫn khiến người ta thấy an toàn lạ thường. Là những chiếc khăn len ấm áp, những tách trà nghi ngút khói, những bước chân âm thầm trên đường phố vắng. Là khoảng lặng mà người ta thường bỏ qua, nhưng tớ thì biết cách để làm người ta chú ý… chú ý đến những điều nhỏ nhặt, những khoảnh khắc tưởng như vô hình nhưng lại đẹp đến mức muốn giữ mãi.
Tớ mùa Đông không gào thét. Tớ trầm lặng. tớ khiến người ta muốn chậm lại. Muốn ngửi cái mùi tuyết mới rơi, muốn nghe tiếng gió nhè nhẹ quẩn quanh mái tóc, muốn cảm nhận từng nhịp tim của chính mình giữa không gian tưởng chừng như chỉ có tĩnh lặng. Và trong cái tĩnh lặng ấy, Tớ là hơi ấm. Một hơi ấm không hô hào, không nổi bật, nhưng đủ để khiến ai đã từng đứng bên tớ một lần, nhớ mãi không quên.
2025-10-04
2
Hali_Clarkawa
Đọc truyện của cậu có cảm hứng viết truyện ghê á🥹💐, hihi tiếp tục phát huy nhaaa!! Truyện hay qtqđ luôn. Sao bây giờ mình mới kiếm được bộ hợp gu như vậy zị:’)
2025-08-03
3
ume oboi
e hèm, tặng nàng của tui 5 bông nhé, nhớ ra chap nhe cho tui đọc // ra vẻ tổng tài //
Comments
🍒
Tớ là mùa Đông
Vì tớ là những ngày trời còn sớm mà sương đã phủ trắng mái nhà, là hơi thở mờ đi trong không khí lạnh, là cái se se khiến da thịt phải co lại một chút mà tim vẫn muốn nở ra một hơi ấm. Tớ không ồn ào, không rực rỡ như mùa Hạ, cũng không đầy tiếc nuối như mùa Thu, mà là một nỗi lặng yên dịu dàng, vừa đủ để cảm nhận từng khoảnh khắc nhỏ bé mà vẫn đầy sức nặng.
Tớ là cái cảm giác đứng bên khung cửa sổ, nhìn những đốm tuyết bay lên từ mái ngói, nghe tiếng gió thổi qua hàng cây trơ trụi lá, và nhận ra rằng cái lạnh ấy, dẫu cắt da cắt thịt, vẫn khiến người ta thấy an toàn lạ thường. Là những chiếc khăn len ấm áp, những tách trà nghi ngút khói, những bước chân âm thầm trên đường phố vắng. Là khoảng lặng mà người ta thường bỏ qua, nhưng tớ thì biết cách để làm người ta chú ý… chú ý đến những điều nhỏ nhặt, những khoảnh khắc tưởng như vô hình nhưng lại đẹp đến mức muốn giữ mãi.
Tớ mùa Đông không gào thét. Tớ trầm lặng. tớ khiến người ta muốn chậm lại. Muốn ngửi cái mùi tuyết mới rơi, muốn nghe tiếng gió nhè nhẹ quẩn quanh mái tóc, muốn cảm nhận từng nhịp tim của chính mình giữa không gian tưởng chừng như chỉ có tĩnh lặng. Và trong cái tĩnh lặng ấy, Tớ là hơi ấm. Một hơi ấm không hô hào, không nổi bật, nhưng đủ để khiến ai đã từng đứng bên tớ một lần, nhớ mãi không quên.
2025-10-04
2
Hali_Clarkawa
Đọc truyện của cậu có cảm hứng viết truyện ghê á🥹💐, hihi tiếp tục phát huy nhaaa!! Truyện hay qtqđ luôn. Sao bây giờ mình mới kiếm được bộ hợp gu như vậy zị:’)
2025-08-03
3
ume oboi
e hèm, tặng nàng của tui 5 bông nhé, nhớ ra chap nhe cho tui đọc // ra vẻ tổng tài //
2025-08-03
2