[Hằng Hàm/HengHan] Học Bá Của Trùm Trường
Chapter 3
Tả Kỳ Hàm
Tránh ra, đầu đất. Cậu đang chắn ánh sáng của tôi.
Giọng em rõ ràng, lạnh như kiểu ngày đầu đông, nhưng lại kèm theo một chút bất mãn như mèo con bị ai đụng trúng đuôi.
Dưới ánh nắng nhạt của sân thượng, Tả Kỳ Hàm ngồi bệt xuống sàn xi măng, lưng tựa vào lan can, tay cầm cuốn sách nâng lên che nắng, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó.
Trần Dịch Hằng
Tên đầu đất ? Không ngờ học bá nắm lùn cũng có khiếu đặt biệt danh nhỉ.
Hắn bước tới, dáng người cao lớn như chiếm luôn cả bầu trời phía sau lưng. Không chút khách sáo, hắn tự động ngồi xuống cạnh em, thậm chí còn dựa lưng vào lan can hệt như bắt chước tư thế của em.
Tả Kỳ Hàm
Cậu đến đây làm gì ? Tôi trốn lên sân thượng để tránh đám người ồn ào, không phải để ngồi với cái loa phóng thanh như cậu.
Trần Dịch Hằng
Bị tổn thương ghê gớm đấy. Cái người mỗi lần mở miệng đều khiến người khác tức chết, hôm nay lại nói tôi ồn ào. Đúng là học bá nắm lùn, logic ngược đời.
Tả Kỳ Hàm
Mà nè nghĩ sao cậu gọi tôi là học bá nắm lùn thế ? Nói cho cậu biết tôi là học bá đẹp trai m7 đấy!!
Trần Dịch Hằng
Nói thật à ? Cậu mà không nói tôi tưởng cậu chỉ có m5.
Tả Kỳ Hàm liếc mắt nhìn hắn. Khuôn mặt lạnh lùng thường ngày bây giờ có chút mệt mỏi. Có lẽ vì hôm nay lớp vừa học xong ba tiết liên tục, lại còn phải làm bài kiểm tra toán. Tên đầu đất bên cạnh vẫn không có dấu hiệu muốn cút đi.
Tả Kỳ Hàm
Chắc não cậu toàn cơ bắp. Lớp nào cũng khen tôi ngoan, học giỏi. Cậu thì sao ? Vô lớp chỉ toàn để bị kiểm điểm.
Trần Dịch Hằng
Vậy mà vẫn là bạn cùng bàn của cậu đấy thôi. Chắc do ông trời thấy tôi cô đơn quá nên cho tôi một học bá nắm lùn dễ thương làm bạn bù lại.
Tả Kỳ Hàm
Cái miệng cậu mà nói ra câu nào tử tế là tôi thấy trời sập luôn đó.
Trần Dịch Hằng
Trời chưa sập đâu, nhưng hình như học bá của tôi sắp đỏ mặt rồi kìa.
Hắn đưa tay định chạm nhẹ vào má cậu, nhưng bị Tả Kỳ Hàm tát một cái nhẹ lên tay.
Tả Kỳ Hàm
Đừng có chạm vào tôi, tên đầu đất vô duyên mặt dày !
Trần Dịch Hằng bật cười lớn, ánh mắt cong cong đầy thú vị. Cái biệt danh kia, hắn không những không giận, mà còn có vẻ... thích thú ?
Trần Dịch Hằng
Gọi nữa đi, tôi thích nghe cậu mắng tôi lắm.
Em cụp mắt xuống, tiếp tục đọc sách. Nhưng khóe môi lại hơi cong cong, như thể đang cố nhịn cười. Trần Dịch Hằng cũng không phá nữa, chỉ lặng lẽ dựa vào lan can, nhìn ánh nắng rọi qua sợi tóc nâu mềm của em.
Thì ra, bình yên cũng có thể đơn giản đến vậy chỉ cần được ngồi bên người khiến mình vừa ghét vừa không thể ghét được.
Comments