[FreenBeck - BeckFreen] Góc Nhỏ Có Em
Chap 2: Ba Mẹ...
Trưa oi ả. Căn phòng nhỏ chỉ đủ kê một chiếc giường và bàn học, Becky ngồi co người, ánh sáng qua khung cửa chiếu lên đôi tay đang run run của nàng. Hai vạch đỏ nhoè trong mắt thiếu nữ vừa tròn 19.
Becky Rebecca
*Ngơ ngác thì thầm* Không...không thể nào...không thể là thật được
Becky vội vã chạy ra tiệm thuốc, trở về với hai hộp thử khác.
Trong phòng tắm, nàng ngồi thụp xuống, môi mím chặt, tay cầm que.
Becky Rebecca
3 cái...đều hai vạch
Becky Rebecca
*Hít một hơi dài, mở điện thoại nhắn cho ai đó*
Becky Rebecca
💌 Heng, em cần gặp anh. Rất gấp !
Heng
💌 Chuyện gì vậy em? Giữa trưa nắng, em làm anh lo đó nha
Becky Rebecca
💌 Em tới nhà anh liền ngay bây giờ
Cổng nhà Heng mở ra. Mẹ Heng là người ra trước, bà trang điểm kỹ, ánh mắt dò xét.
Nhân vật phụ
Mẹ Heng: *ngạc nhiên* Becky? Giữa trưa thế này...có chuyện gì hả con?
Becky Rebecca
*Giọng run* Dạ ..con muốn gặp Heng một chút...
Một lát sau, Heng ra. Quần thun, áo phông nhăn, gãi đầu nhìn Becky đang siết chặt que thử thai trong tay.
Becky Rebecca
*đưa nhẹ ra* Em...có thai rồi, Heng
Heng
*đơ người vài giây, trán nhăn lại* Cái gì? Em có chắc là của anh không?
Becky Rebecca
*Mắt mở to* Heng!? Anh đang nói cái gì vậy?
Nhân vật phụ
Mẹ Heng: *bắt đầu nghiêm giọng* Chưa cưới hỏi gì đã có bầu
Nhân vật phụ
Mẹ Heng: Becky, cô nên về nói chuyện với gia đình cô trước. Nhà tôi không có trách nhiệm với chuyện này
Becky Rebecca
*nhìn mẹ Heng rồi quay qua nhìn anh, nghẹn giọng* Em không đòi gì cả...Em chỉ nghĩ...anh nên biết. Vì đây cũng là một phần của anh
Heng
*nhỏ giọng* Anh...Anh chưa từng nghĩ tới việc có con lúc này
Heng
Anh còn đang lo đi du học nữa
Becky Rebecca
*môi cắn chặt* Vậy...em phải làm sao? Một mình? Em đâu có tạo ra nó một mình?
Heng
*giọng dứt khoát* Becky...Mình nên dừng lại ở đây. Anh không thể tiếp tục mối quan hệ này.
Nàng im lặng vài giây rồi cười nhẹ
Becky Rebecca
Em có thai nên anh chia tay? Anh nghĩa vậy là xong hả?
Nhân vật phụ
Mẹ Heng: *đứng chắn cổng* Về đi Becky. Đừng làm phiền thằng Heng nữa.
Becky quay lưng đi, lòng như sụp xuống theo từng bước. Mặt trời trưa chói chang như đè nặng vai. Không ai gọi cô lại. Không một lời giữ.
Love (Bạn thân Becky)
[13:27] 💌 Beck? Mày sao rồi? Hắn nói gì?
Becky Rebecca
[13:28] 💌 Tao đứng đó 20 phút, nhận lại được một lời nghi ngờ và một lời chia tay.
Love (Bạn thân Becky)
💌... Mày về nhà chưa?
Becky Rebecca
💌 Tao đang về
Becky Rebecca
💌 Tao không thể cho ba mẹ biết chuyện được.
Đêm đó, trong bếp nhà Becky
Mẹ Becky
*nhìn con gái rửa chén, tay run, mặt xanh xao* Con có chuyện gì giấu mẹ đúng không?
Becky Rebecca
*hơi giật mình* Dạ...không đâu mẹ.
Mẹ Becky
*Lỡ tay chạm nhẹ vào eo Becky*
Becky Rebecca
*giật mình, hít sâu*
Mẹ Becky
*gọi lớn* Anh! Anh vào đây xem con gái mình có gì giấu mình nè !
Ba Becky
*từ phòng khách bước vào* Có chuyện gì sao em?
Mẹ Becky
Becky...Nó có bầu rồi!
Ba Becky
*ông chết lặng* Em nói gì vậy? Con mình vừa mới lên đại học thôi
Ba Becky
*Liếc mắt sang nàng, giọng ông tra hỏi* Có thật không?
Becky Rebecca
*Cúi đầu* Dạ...dạ thật ba...
Ba Becky
Ai làm? *lớn tiếng*
Becky Rebecca
Ba..con xin lỗi...*mắt rưng rưng*
Ba Becky
*đập mạnh tay lên bàn ăn* Tao không có đứa con gái như mày!
Ba Becky
Mày làm nhục cả nhà này! Đi! Đi ra khỏi nhà mau
Becky Rebecca
*run run lùi lại, mặt đầy nước mắt* Ba...
Mẹ Becky
Anh...từ từ...con nó còn nhỏ...
Ba Becky
*gằn giọng* Tôi không muốn thấy nó nữa!
Becky Rebecca
*cúi đầu, cố kiềm nước mắt*Con xin lỗi mẹ...xin lỗi ba...là con bất hiếu...
Becky bước lùi lại, tay đặt lên bụng. Môi cắn chặt, mắt ướt. Nàng bước ra khỏi nhà giữa đêm tối, mỗi bước chân là một nhát dao lặng lẽ. Không chỗ ăn, không chỗ ngủ, trong túi chỉ còn vài nghìn lúc sáng ăn dư.
Comments