【DN Conan】Giữa Đại Lộ Đông Tâyৎ
Epside 4
┆𝐌𝐚𝐲𝐛𝐞 𝐎𝐎𝐂 ?
┆/,/ : 𝐀𝐜𝐭 | Hành động
┆(,) : 𝐓𝐡𝐢𝐧𝐤 | Suy nghĩ
【DN Conan】Giữa Đại Lộ Đông Tâyৎ
- Từ cái đêm hôm ấy, khung hội thoại giữa Ran và Airi không bao giờ còn trống nữa.
- Họ không nhắn cho nhau mỗi giờ mỗi phút, không gửi ảnh đồ ăn, không trò chuyện về mấy chuyện đời thường mà người ta hay dùng để lấp thời gian.
- Nhưng đêm nào cũng vậy, khi thành phố bắt đầu lặng tiếng, Ran sẽ mở điện thoại, và tin nhắn từ Airi thường đã ở đó rồi.
- Không cần bắt đầu bằng “xin chào”, không có “ngủ ngon nhé”, chỉ là một câu hỏi rất nhỏ, rất đơn, nhưng đủ khiến người ta muốn dừng lại.
- Không một ai trong lớp biết về cuộc hội thoại đó. Không một ai hỏi tại sao Ran cứ nhìn điện thoại mỗi đêm vào lúc …
- 11 giờ 17 phút, đúng cái khắc yên tĩnh giữa hai nhịp thở mỏi mệt. Chỉ có Airi. Luôn là người mở đầu trước.
@𝐊𝐨𝐛𝐚𝐲𝐬𝐡𝐢 𝐀𝐢𝐫𝐚 : 𝐀𝐢𝐫𝐢.
Hôm nay cậu có thấy mình biến mất không? 💬
- Chỉ một câu như thế thôi, mà Ran thấy bản thân chùng xuống. Mọi lớp vỏ ngụy trang, mọi nét kiêu hãnh quen thuộc.
- Thứ đã giữ cô đứng thẳng suốt bao năm qua, bỗng dưng tan loãng, lặng lẽ như sương bám trên tóc sau cơn mưa mù sáng sớm.
@𝐌𝐨𝐫𝐢 𝐑𝐚𝐧.
Có. Lúc ăn trưa 💬
@𝐌𝐨𝐫𝐢 𝐑𝐚𝐧.
Tớ ngồi giữa bàn tám người mà chẳng ai nói một câu nào với tớ 💬
@𝐌𝐨𝐫𝐢 𝐑𝐚𝐧.
Cảm giác như mình đang ngồi trùng lên một chiếc bóng. Không ai nhìn thấy 💬
- Tin nhắn gửi đi. Im lặng. Mắt Ran dán vào khung chat, tưởng như chờ phản hồi từ một thế lực siêu hình nào đó.
- Không phải một người, mà là một phần lặng lẽ nào đó trong thế giới biết lắng nghe.
- Airi trả lời ba phút sau.
@𝐊𝐨𝐛𝐚𝐲𝐬𝐡𝐢 𝐀𝐢𝐫𝐚 : 𝐀𝐢𝐫𝐢.
Tớ từng trải qua một khoảng thời gian giống vậy 💬
@𝐊𝐨𝐛𝐚𝐲𝐬𝐡𝐢 𝐀𝐢𝐫𝐚 : 𝐀𝐢𝐫𝐢.
Cảm giác như mọi người xung quanh mình đều phát ra tiếng, chỉ riêng mình là bị tắt âm 💬 | (• ◡•)|
@𝐊𝐨𝐛𝐚𝐲𝐬𝐡𝐢 𝐀𝐢𝐫𝐚 : 𝐀𝐢𝐫𝐢.
Lúc đó, tớ bắt đầu viết nhật ký không để đọc lại 💬
@𝐊𝐨𝐛𝐚𝐲𝐬𝐡𝐢 𝐀𝐢𝐫𝐚 : 𝐀𝐢𝐫𝐢.
Chỉ để biết ít nhất trong dòng chữ, mình còn tồn tại 💬
- Ran không nhắn lại gì ngay. Nhưng từ giây phút ấy, cô bắt đầu lưu từng tin nhắn của Airi lại, trong ghi chú, trong tâm trí, như những mẩu thư rơi rớt giữa chiến tranh lòng người.
- Những điều Airi viết không giống lời khuyên. Nó giống như những cái gật đầu âm thầm từ xa.
[ Tớ nghe thấy cậu. Tớ cũng từng như vậy. ]
- Ngày kế tiếp, chính Ran là người nhắn trước.
- Đó là lần đầu tiên cô gõ chữ mà không cảm thấy bản thân phải “giữ thể diện”.
@𝐌𝐨𝐫𝐢 𝐑𝐚𝐧.
Cậu từng ghét chính mình chưa? 💬
- Tin nhắn ấy được gửi đi lúc 00:32 sáng. Không ai online vào giờ ấy, chỉ có những đứa trẻ không ngủ được vì tâm trí đầy tiếng vọng.
- Ran tưởng Airi sẽ phản hồi muộn. Nhưng chưa đầy một phút, cô nhận được dòng chữ.
@𝐊𝐨𝐛𝐚𝐲𝐬𝐡𝐢 𝐀𝐢𝐫𝐚 : 𝐀𝐢𝐫𝐢.
Rồi. Rất nhiều lần 💬
@𝐊𝐨𝐛𝐚𝐲𝐬𝐡𝐢 𝐀𝐢𝐫𝐚 : 𝐀𝐢𝐫𝐢.
Tớ từng soi gương và cảm thấy như đang nhìn thấy người lạ 💬
@𝐊𝐨𝐛𝐚𝐲𝐬𝐡𝐢 𝐀𝐢𝐫𝐚 : 𝐀𝐢𝐫𝐢.
Có lúc còn nghĩ, nếu mình biến mất thì có ai để ý không 💬
@𝐊𝐨𝐛𝐚𝐲𝐬𝐡𝐢 𝐀𝐢𝐫𝐚 : 𝐀𝐢𝐫𝐢.
Nhưng cậu biết không… đáng sợ nhất không phải là ghét chính mình 💬
@𝐊𝐨𝐛𝐚𝐲𝐬𝐡𝐢 𝐀𝐢𝐫𝐚 : 𝐀𝐢𝐫𝐢.
Mà là không còn thấy mình đâu nữa để mà ghét 💬
[ Aira đã gửi 1 hình ảnh … ]
- Ran nhoẻn miệng cười, không vui, không buồn, mà là cái cười của người vừa tìm thấy một người lạ mang hình dáng chính mình từ năm ngoái, năm kia, hay từ những đêm dài không có ai ở đó.
- Những ngày sau đó, họ nhắn cho nhau đều đặn. Không hứa sẽ nói chuyện mãi, không cần giữ phép lịch sự ảo.
- Chỉ là khi người này biến mất nửa ngày, người kia sẽ để lại một dòng, không giục giã.
- Họ kể nhau nghe về những thứ nhỏ nhặt, bức vẽ nguệch ngoạc sau cuốn sổ tay, tiếng mưa chạm cửa sổ như tiếng gõ của một người lạ, việc lỡ cắn phải lưỡi khi đang ăn cơm trưa.
- Và cả những điều không ai dám hỏi, cảm giác khi bị đặt giữa hai người bạn đang ghét nhau, nỗi sợ ánh mắt giáo viên khi gọi lên bảng mà đầu óc trống rỗng, sự khó thở khi nghe người thân nói “cái gì mà mày cũng không làm được”.
- Airi không bao giờ nói: “Rồi mọi thứ sẽ ổn”. Cô chỉ nhắn.
[ Không cần cố gắng giỏi hơn ai. Chỉ cần sống sót thôi cũng đã đủ mạnh mẽ rồi. ]
- Ran lưu câu đó làm chú thích màn hình khoá.
- Một buổi tối nọ, khi Ran kể rằng cô vừa đi học về, trời mưa, và không có ai đợi ở nhà, Airi đã nhắn một dòng rất khẽ.
[ Nếu có thể, tớ sẽ gửi cho cậu một chiếc ô vô hình. Loại chỉ hai người thấy được. Một người che, một người đi. ]
- Ran không nhắn lại. Nhưng đêm đó, cô ngủ mà không mộng mị.
- Lần đầu tiên sau nhiều tuần, cô không thức dậy giữa chừng để kiểm tra tim mình còn đập không.
┆04/08/2025
┆22:45
┆𝐓𝐡𝐚𝐧𝐤𝐬 𝐅𝐨𝐫 𝐑𝐞𝐚𝐝𝐢𝐧𝐠
Comments
Tình đầu
truyện hay quá tác giả ơi ෆ╹ .̮ ╹ෆ
2025-08-05
0
hạ cánh nơi anh.
xanh lè xanh les luôn rồi:)
2025-08-06
1
THO CUTE:)))
Má, t ốm nên mặt mày xanh lè xanh less rồi
2025-08-06
1