[Tokyo Revengers/AllRindou] Sự Méo Mó: !Chạy Trốn Khỏi Sự Giam Cầm!
| Chap 3 |: Hơi ấm
Hiện tại là nửa đêm, trời lại âm u như lúc đó. Cả căn phòng chìm trong bóng tối, chỉ có khung cửa sổ này là nơi được ánh sáng của thành phố chiếu rọi vào.
Rindou bất giác mở mắt sau giấc ngủ dài của bản thân. Em khó khăn đưa ánh mắt của mình về phía nơi ánh sáng chiếu vào.
Nó thật đẹp, em cũng muốn bản thân mình hoà vào đó.
Dù có phần tiếc nuối khi bản thân lại còn sống và nằm trong phòng bệnh.
Rindou Haitani
//Chậm rãi nhìn quanh căn phòng//...haizz, lại thất bại rồi
Em chợt nhận ra Ran đang ngồi cạnh giường nhưng lại có chút mệt mỏi mà gục ở trên mép giường rồi ngủ.
Bất giác cảm thấy có 1 hơi ấm nhỏ nhoi len lỏi vào trong trái tim lạnh giá của em.
Ran Haitani
//Mệt mỏi, gục trên mép giường của em mà ngủ//
Rindou Haitani
//Thất thần nhìn anh//...chắc chỉ là ảo giác thôi
Em trầm lặng, ánh mắt thất thần rồi lại quay đi nhìn về phía cửa sổ. Chỉ muốn bản thân gieo mình xuống từ những toà nhà cao tầng đó.
Em định gượng ngồi dậy thì phát hiện chân mình...không có cảm giác gì hết, không di chuyển được.
Bản thân cố chấn tĩnh mình rằng mọi thứ sẽ ổn thôi. Chết không chết luôn lại còn sống mà không thể chạy được nữa.
Rindou Haitani
//Tâm lý dần không vững vàng// kh-khốn nạn...
Em thật ra không hận anh trai mình, chỉ là không còn gì để nói yêu anh. Giờ nó không còn là tình anh em nữa, nó là 1 tình yêu méo mó.
Ran Haitani
//Lờ mờ tỉnh giấc// chết tiệt...lại ngủ quên
Khi anh ngẩng đầu lên, thấy em vẫn nằm nhưng đầu quay hướng về phía cửa sổ lớn. Anh bất giác giật mình mà khẽ gọi.
Rindou Haitani
//Nghe thấy thì khẽ quay đầu lại//...em...em muốn rời khỏi đây, không muốn sống nữa. Anh thương em mà đúng không?
Rindou nhìn Ran, rồi nở 1 nụ cười nhẹ. Ánh mắt thoáng vẻ đau khổ. Dù nó không tươi tắn, không nở rộ. Chứa đầy sự u uất nhưng anh lại cảm thấy lòng mình nặng trĩu, cảm xúc khó tả nổi.
Ran Haitani
//Lúng túng// điều đó...thật sự khó cho anh, em biết không? Ngoài kia nguy hiểm lắm. Nếu em rời khỏi anh thì không tốt đâu
Rindou Haitani
//Vụt tắt nụ cười, cắn răng nói// vậy anh đi cùng em đi
Ran Haitani
//Khẽ vuốt nhẹ má và môi em// không được đâu, mọi người đều cần em. Em định mang hết đi sao?
Rindou chết sững, môi em tái nhợt mà khẽ run run. Thấy thế Ran cố gắng an ủi em. Để cho cảm xúc không vượt quá mức kiểm soát.
Rindou Haitani
//rũ mi và có phần chán nản// hay là em chết quách đi...dù sao họ cũng chỉ coi em là 1 món đồ chơi thôi
Dù không có ánh sáng chiếu vào khuôn mặt em. Nhưng Ran vẫn cảm thấy nó chứa đầy nét đượm buồn, u sầu. Anh không biết nên nói gì hơn, bản thân anh còn có lúc muốn đánh đập hành hạ cậu. Có lúc lại muốn bảo vệ cậu.
Rindou Haitani
//thấy thế chỉ nằm thẳng người lại rồi khẽ thở dài// thôi...cảm ơn anh đã quan tâm và chăm sóc em mấy ngày nay, em mệt rồi em ngủ đây
Nói rồi, Rindou nhắm mắt mà thả trôi những dòng suy nghĩ đi ra xa. Ran thấy thế thì cũng hơi thất vọng, anh cũng không biết nên làm gì mà gục xuống rồi dần thiếp đi.
Cả căn phòng dần chìm vào sự im lặng, chỉ còn lại tiếng thở đều của cả hai.
Comments