Chương 5 – Không Phải Vì Bài Kiểm Tra, Mà Vì Thầy

Anh gửi tin nhắn lúc khuya, khi đèn phòng đã tắt nhưng màn hình điện thoại còn sáng một góc lòng.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Thầy ngủ chưa?
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Chưa.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Sao vậy?
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Em đang nghĩ đến thầy.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Thành ra không ngủ được.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Em nên nghĩ đến bài kiểm tra sáng mai hơn.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Em nghĩ đến cả hai.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Nhưng thầy chiếm 90%.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Còn bài kiểm tra... để mai tính.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
...
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Em phiền lắm.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Ừ. Em cố ý phiền thầy mà.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Cho thầy không quên em.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Tôi chưa từng có ý định quên.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Thế thầy có nhớ không?
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Có.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Nên tôi cũng chưa ngủ được.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Ừm.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Vậy thầy cho em nói một câu không?
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Nói đi.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Mai gặp, em sẽ nhìn thầy lâu hơn hôm nay một chút.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Cho đủ nhớ.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
...
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Ngủ đi.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Kẻo mai không có sức mà nhớ.
Anh đặt điện thoại xuống, nhưng chẳng ngủ được thật. Câu "Tôi chưa từng có ý định quên" của cậu cứ vang mãi trong đầu anh.
Sáng hôm sau, anh đứng đợi cậu ở hành lang lớp học từ sớm. Không nói lời nào, chỉ nhìn cậu bước đến. Thầy giáo trẻ với mái tóc rối nhẹ, tay cầm giáo án, ngáp một cái thật nhỏ rồi bất ngờ khựng lại khi thấy anh.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Sao lại đến sớm vậy?
Anh không trả lời.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
(ngước nhìn cậu, nghiêm túc)
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Vì nhớ.
Cậu im lặng, cố bước nhanh vào lớp. Tai cậu ửng đỏ.
Nhưng khi ngang qua, tay áo cậu khẽ lướt qua mu bàn tay anh.
Không ai nói gì nữa. Nhưng trong lòng cả hai đều rõ: Đêm qua không chỉ là tin nhắn. Mà là bước đầu tiên, rất nhỏ, để đi đến gần nhau hơn.
Không ai nói gì nữa. Nhưng trong lòng cả hai đều rõ: Đêm qua không chỉ là tin nhắn. Mà là bước đầu tiên, rất nhỏ, để đi đến gần nhau hơn.
Ra về, trời đổ một cơn mưa nhỏ. Cậu đứng dưới mái hiên, tay giữ tập sách che đầu.
Anh đi tới, không che dù, không vội vã.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Thầy đợi em à?
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Tôi chỉ tránh mưa.
Anh cười, bước gần thêm một chút. Đến khi chỉ cách cậu một hơi thở. Cậu ngẩng lên, định trách thì—
Anh kéo cậu vào lòng.
Ôm chặt.
Giữa sân trường ướt mưa, không ai để ý đến một học sinh đang ghì lấy thầy giáo của mình.
Càng không ai thấy ánh mắt dịu dàng của thầy đang cụp xuống, khẽ chớp lấy một nhịp bình yên.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Chỉ là… ôm thôi.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Em cần nó.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Và em nghĩ… thầy cũng vậy.
Cậu không đẩy ra. Cũng không đáp lại. Nhưng bàn tay không còn run dưới làn mưa.
Cái ôm đó, không dài. Nhưng đủ để viết lên một sự khởi đầu.
Chương 5 – Hết
cái lồn hai mét
cái lồn hai mét
Paii
cái lồn hai mét
cái lồn hai mét
Like dii
Hot

Comments

ᯓᡣ𐭩 𝙈𝙞𝙚𝙯𝙯 ´꒳`

ᯓᡣ𐭩 𝙈𝙞𝙚𝙯𝙯 ´꒳`

R là cả 2 nhớ nhau đko ? =)

2025-08-12

2

ᯓᡣ𐭩 𝙈𝙞𝙚𝙯𝙯 ´꒳`

ᯓᡣ𐭩 𝙈𝙞𝙚𝙯𝙯 ´꒳`

Dương Bò Tót mà ah😶

2025-08-12

1

ᶻ 𝗓 𐰁 .ᐟ 𝙆𝙣_𝙡𝙮𝙬 ᡣ𐭩

ᶻ 𝗓 𐰁 .ᐟ 𝙆𝙣_𝙡𝙮𝙬 ᡣ𐭩

=))))

2025-08-12

1

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play