[CHs • Singapore X Vietnam]_My Love, My Life, My Reason.
#2 : •[ Lầm Lì ]•
Tiếng chuông reo vang như đánh thức cả phòng học khỏi cơn buồn ngủ. Những chiếc ghế xê dịch, tiếng cười nói rộn rã tràn khắp bốn bức tường. Ai đó chạy ùa ra ngoài, ai đó rủ rê nhau xuống căn tin.
Tôi vẫn ngồi nguyên tại chỗ. Bàn tay xoay nhẹ cây bút bi, ánh mắt hướng ra khung cửa sổ đang lấp lánh ánh nắng. Không có ý định tham gia bất cứ cuộc trò chuyện nào.
Một giọng nói vang lên bên cạnh :
" Cậu không ra ngoài à ? "
Tôi nghiêng đầu nhìn. Là cậu ta – Vietnam.
Republic of Singapore
Không.
Câu trả lời ngắn gọn như tiếng cắt vụn mọi không khí vừa được tạo ra. Cậu ta không tỏ ra ngại, chỉ nhún vai.
Socialist Republic of Vietnam
Cậu có vẻ kiệm lời nhỉ.
Tôi không đáp, chỉ nhìn ra ngoài, nơi vài chiếc lá vàng đang bị gió cuốn lên rồi rơi xuống.
Cậu ấy vẫn ngồi đó một lúc, rồi một nhón bạn bỗng gọi tên. Vietnam đứng dậy, ném cho tôi một nụ cười ngắn gọn, và rời đi.
Tôi nhìn theo vài giây. Chỉ vài giây thôi, rồi quay đi như thể chưa từng.
Tôi chưa bao giờ nghĩ việc nói chuyện quá nhiều với người khác là cần thiết. Cậu ấy cũng vậy thôi – rồi sẽ nhận ra, chẳng ai lại muốn phí thời gian vào một kẻ lạnh nhạt bao giờ.
_ Chuyển ngôi kể sang ngôi thứ ba ! _
Bầu trời xám nặng như muốn đè xuống, những cụm mây đen kéo về sát nhau, ứa ra những hạt mưa lạnh ngắt. Học sinh vội vàng khoác ba lô, kéo áo mưa, bung ô rồi ào ra khỏi cổng.
Singapore đứng chậm rãi xếp sách vào cặp. Hắn không vội. Hắn chẳng thích chen vào cái đám đông huyên náo kia. Khi bước ra ngoài hành lang, sân trường đã vắng tanh, cơn mưa đã thành một tấm màn trắng xóa, giăng từ trời xuống đất.
Hắn tựa vai vào cột, khoanh tay trước ngực. Ánh mắt lơ đãng dõi ra ngoài sân trường loang loáng nước, từng hạt mưa tựa như những viên pha lê bóng bẩy, chỉ vỡ tan ra khi chạm đất.
Ở Mỹ, hắn đã quen với những ngày mưa lạnh nhưng khô ráo hơn. Còn ở đây, Hà Lan mưa kiểu khác – dai dẳng, bất chợt, không đoán trước được.
" Cậu không mang ô sao ? "
Giọng nói vang lên bên tai khiến hắn khẽ quay sang. Lại là cậu ta – Vietnam. Mái tóc cậu hơi ẩm và vương chút nước, có lẽ đã bị mưa tạt vào khi chạy từ phòng thể chất về.
Socialist Republic of Vietnam
// cười nhẹ, bước tới gần, đứng cạnh Singapore //_Hà Lan đang vào mùa mưa, thời tiết ẩm ướt, nắng mưa thất thường lắm. Lúc nào ra ngoài, cậu cũng nên mang theo ô hoặc áo mưa để phòng hờ.
Singapore không trả lời ngay, chỉ liếc nhìn chiếc ô màu xanh navy cậu đang cầm trên tay.
Vietnam im lặng vài giây, rồi không nói không rằng, dúi lấy chiếc ô vào tay hắn. Giọng bình thản, không quá thân thiện nhưng cũng chẳng xa cách :
Socialist Republic of Vietnam
Tớ ở kí túc xá trường, gần đây thôi, cách có vài phút đi bộ. Nếu chạy nhanh qua thì sẽ không ướt đâu, cậu cầm lấy đi !
Republic of Singapore
// thoáng cau mày //_Không cần—
Nhưng Vietnam đã quay lưng, rảo bước xuống bậc cầu thang, không để hắn kịp nói hết câu. Bóng lưng ấy nhanh chóng hòa vào màn mưa mờ đục, chỉ còn lại tiếng nước rơi và khoảng trống bên cạnh.
Singapore đứng yên, vẫn nhìn theo hướng đó. Hắn cầm ô, ngón tay khẽ siết. Ánh mắt như bảng màu trộn lẫn đủ thứ cảm xúc khác nhau, khó hiểu có, bất ngờ cũng có.
Không hiểu sao, cái cảm giác vừa rồi... Để lại trong hắn một dấu ấn nhẹ – như mưa thấm vào áo, âm ấm, nhưng khó tan.
Suốt quãng đường về, tiếng mưa gõ lộp bộp lên tán ô như một nhịp điệu đều đặn, chậm rãi. Nước chảy rọc theo mép vải, rơi thành từng giọt nhỏ xuống mặt đường lấp loáng.
Singapore bước giữa khung cảnh ấy, một tay cầm ô, một tay đút túi áo. Con phố dẫn từ trường về nhà không dài, nhưng hôm nay lại thấy như thêm vài nhịp thở.
Hắn không quen với việc người khác đối xử tử tế không có lý do. Ở Mỹ, phần lớn mọi thứ đều dựa trên trao đổi – cho và nhận, sòng phẳng. Còn ở đây... Một bạn mới chỉ mới gặp chưa đầy một ngày lại sẵn sàng đưa ô, để bản thân đội mưa về kí túc.
Hắn nghĩ, rồi lại thôi. Có lẽ Vietnam đơn giản là kiểu người như thế – dễ gần, dễ cho đi, dễ mỉm cười với tất cả những người xa lạ. Còn lý do thật sự là gì... Thì hắn chẳng biết.
Hà Lan – dù không phải gọi là quá tuyệt vời, nhưng tạm thời có một chút thiện cảm với người ở đây, làm hắn cảm thấy nó cũng không đến nỗi tệ.
Author • Fiorella
Mừng Quốc Khánh Singapore 9/8/2025 🇸🇬🦁🎀🎉.
Author • Fiorella
Còn tưởng không kịp để mừng sinh nhật ảnh =))) đăng bài rồi mà thôi kệ đii.
Author • Fiorella
Tôi nghĩ bộ này sẽ khá nhàm, dễ gây chán, bởi tôi không thích có quá nhiều dramma hay sự kiện gì hết. Chỉ đơn giản là tình cảm giữa người với người thôi 😞..
Author • Fiorella
Chắc vậy =)))).
Comments
Photchubin
AI BẢO THẾ😡
2025-08-17
1
Tuyết An ( ◈❀✧Moon✧❀◈ )
không hay màaaaa
2025-08-10
2