Chương 3: Những vết thương không nói thành lời

_______________
Sáng thứ ba, lớp học đang rộn ràng chuẩn bị bài mới thì Duy cứ chăm chăm nhìn ra cửa, mắt dõi theo từng bước chân. Người ấy vẫn chưa xuất hiện. Đã gần hết tiết học rồi mà bóng dáng quen thuộc vẫn chưa thấy đâu
Tim Duy đập nhanh hơn, lo lắng len lỏi trong từng hơi thở
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Sao cậu ấy chưa đến vậy nhỉ?
Rồi cuối cùng, cửa phòng học mở nhẹ, Quang Anh bước vào, dáng đi hơi chậm hơn mọi ngày, nét mặt trầm buồn đến lạ
Duy nhìn kỹ, thấy trên tay anh những vết bầm tím xanh đỏ, xen lẫn vài vết thương hở nhỏ còn chảy máu
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//giọng run run// Quang Anh... tay cậu sao vậy?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Có đau lắm không?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//ngước lên, cố nén nỗi đau để cười nhẹ//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Không sao đâu, chỉ là...
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Hôm qua bố lại mắng và đánh vì quên mua rượu
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//nắm lấy tay anh, bàn tay nhỏ bé run rẩy//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Cậu phải để tớ đưa xuống y tế trường băng lại chứ?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Đau vậy sao cậu chịu được?
Nhưng Quang Anh lắc đầu, giọng cứng nhắc
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Không cần đâu, mình quen rồi
Không cam lòng, Duy lặng lẽ đứng dậy, bước ra phòng y tế xin cô y tá một ít băng gạc, bông băng
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Cô ơi, cho em xin một ít băng gạc và bông băng với ạ
Y tá
Y tá
//lấy rồi đưa cho cậu// Đây, của em
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//mỉm cười// Em cảm ơn ạ!
.
Quay lại lớp, cậu nhẹ nhàng giúp anh băng vết thương. Mỗi động tác cẩn thận, ấm áp như muốn chữa lành không chỉ vết thương trên tay mà cả những vết thương trong lòng
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//nhìn Duy, ánh mắt bỗng rưng rưng// Cảm ơn cậu... thật sự cảm ơn
Duy đỏ mặt, nhưng cậu biết trong khoảnh khắc đó, hai người như hiểu nhau hơn một chút, dù chưa nói ra lời nào
Buổi học tiếp tục, nhưng trong lòng Duy một làn sóng cảm xúc dâng lên. Cậu thầm hứa sẽ bên anh, dù chuyện gì xảy ra đi nữa
.
Tối hôm đó, Duy không học bài nổi
Cậu nằm lăn qua lăn lại trên giường, gối ôm bị vặn xoắn vì cậu cứ ôm chặt rồi lại thả ra. Đầu óc đầy những hình ảnh lặp đi lặp lại: đôi mắt cụp xuống của Quang Anh, vết thương hở ở cổ tay, vết bầm loang tím lặng lẽ sau tà áo dài tay… Mọi thứ như bóp nghẹt tim cậu từng chút
Cuối cùng, Duy bật dậy, chạy ù ra phòng khách nơi ba mẹ đang xem TV
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//nhỏ nhẹ// Ba mẹ ơi
Mẹ Duy
Mẹ Duy
//quay sang cười// Sao thế con, hôm nay không học à?
Duy cắn môi, rồi ngồi xuống ghế, hai tay ôm gối, mắt nhìn ba mẹ như thể sắp bật khóc
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ba mẹ ơi, lớp con có một bạn mới chuyển về
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//giọng cậu nhỏ dần lại // Mà cậu ấy bị bạo lực gia đình ạ
Bố Duy
Bố Duy
//đặt điều khiển TV xuống//
Duy tiếp tục, như cố gắng không để cảm xúc trào ra
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Hồi sáng nay... cậu ấy đến lớp trễ
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Lúc ngồi cạnh con thì con thấy tay bạn í bầm tím hết cả, còn có vết chảy máu nữa
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Cậu ấy bảo là hôm qua bị bố đánh, chỉ vì quên không mua rượu
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//ngước lên nhìn mẹ, ánh mắt long lanh//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Hôm nào đi học con cũng thấy cậu ấy bị đau
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Cậu ấy trầm lắm, mà vẫn cố mỉm cười
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ba mẹ ơi, con phải làm sao để giúp cậu ấy đây ạ?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Cậu ấy ngồi cạnh con, mà nhiều khi con thấy cậu ấy hơi nhăn nhó vì đau
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Con thương quá
Mẹ Duy nhìn cậu, ánh mắt dịu dàng, thoáng đỏ hoe. Bà vươn tay xoa đầu cậu
Mẹ Duy
Mẹ Duy
Con ngoan lắm
Mẹ Duy
Mẹ Duy
Biết quan tâm đến người khác như vậy là điều rất đáng quý
Ba Duy, người thường nghiêm khắc nhất nhà, lúc này cũng chậm rãi nói:
Bố Duy
Bố Duy
Ba hiểu rồi
Bố Duy
Bố Duy
Nếu như đúng những gì con kể, thì đây là vấn đề rất nghiêm trọng
Bố Duy
Bố Duy
Ba sẽ tìm hiểu thêm và xem xét cách để giúp bạn ấy an toàn, theo đúng pháp luật
Bố Duy
Bố Duy
Nhưng quan trọng nhất là con phải tiếp tục làm bạn với bạn ấy
Bố Duy
Bố Duy
Đừng để bạn ấy cảm thấy cô đơn
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
// gật đầu lia lịa, giọng vẫn nhỏ// Vâng ạ… con sẽ không bỏ rơi cậu ấy đâu
Mẹ Duy
Mẹ Duy
//cười nhẹ, vỗ lưng cậu// Giỏi lắm!
Mẹ Duy
Mẹ Duy
Con chỉ cần là chính mình, ấm áp như mọi khi là đủ rồi
Duy cúi đầu, gục vào lòng mẹ, giọng ngái ngái như con mèo nhỏ
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Cảm ơn mẹ
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Cảm ơn ba
.
Tối đó, Duy nằm cuộn tròn trong chăn, ôm lấy chiếc gối như đang ôm một điều gì đó mong manh. Trong lòng cậu có gì đó vừa xót xa, vừa ấm áp
Nếu có thể, cậu thật sự muốn trở thành người đầu tiên mà Quang Anh dám dựa vào
₊✩‧₊˚ஓ๑♡๑ஓ˚₊‧✩₊
END
Hot

Comments

Ngỗng iu

Ngỗng iu

sốp ưi ra chap lẹ iiiiii/Angry//Angry//Angry//Angry/

2025-08-11

1

Diêu Cường mãi keo~~

Diêu Cường mãi keo~~

góp ý xíu là sao cho hai người crush nhau sớm quá vị

2025-08-19

0

ʚɞ_ 𝓛𝔂𝓱𝓷_ʚɞ

ʚɞ_ 𝓛𝔂𝓱𝓷_ʚɞ

ra chapppp lẹ cho e

2025-08-11

0

Toàn bộ
Chapter

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play