Chilling W/ [Bijan X Zanis] [Bijan X Triệu Vân]
#3
Tgdz
Sốp thấy bộ kia HE nhưng kiểu chưa chữa lành nên viết thêm bộ nữa
Trời vào thu, nắng không còn gắt mà vàng ươm và dịu dàng. Gió khẽ thổi, mang theo hương lá bàng bắt đầu úa. Sân trường nhuộm màu ấm áp, dưới tán cây, tiếng trò chuyện và tiếng cười vang lên hòa cùng tiếng trống báo hết tiết thể dục.
Zanis bước chậm rãi, tay ôm tập vở. Trán lấm tấm mồ hôi, vài sợi tóc dính vào má. Vòng chạy sáng nay làm chân cậu hơi mỏi, nhịp tim vẫn còn nhanh. Cậu loay hoay tìm khăn giấy thì một giọng nói trầm, nhẹ nhưng đủ để át tiếng ồn xung quanh vang lên:
Và một số diễn viên khác:)))
Này, lau mồ hôi đi, kẻo bị cảm.
Cậu ngẩng lên. Bijan – cậu bạn cùng bàn suốt từ đầu năm – đang đưa cho cậu một chiếc khăn tay màu xanh nhạt, góc khăn thêu hình bông cúc nhỏ. Khăn có mùi xà phòng dịu, dễ chịu.
Zanis
/ấp úng/ Ơ… tôi có khăn giấy…
Bijan
Khăn giấy đâu có ấm bằng cái này.
Anh cười, nụ cười rất hiền, khóe mắt hơi cong, như nắng nhẹ buổi sớm.
Zanis hơi bối rối, nhưng vẫn đưa tay nhận lấy. Ánh mắt Bijan khi ấy bình thản, nhưng lại khiến cậu cảm giác như có gì đó rất đặc biệt, khó gọi tên.
Cậu vốn không phải kiểu người dễ mở lòng. Nhưng ngồi cạnh anh vài tháng, cậu dần nhận ra anh luôn để ý những thứ nhỏ nhặt.
Hôm cậu quên bút, trên bàn đã có sẵn một cây bút chì mới tinh. Khi Zanis ngủ gật trong giờ Văn vì tối ôn bài, Bijan chẳng đánh thức mà lẳng lặng đẩy cuốn vở ghi sang cho cậu.
Có hôm, trời đột ngột trở lạnh, Zanis chỉ mặc áo sơ mi. Giữa giờ, Bijan đưa cho cậu một gói kẹo gừng:
Bijan
/quan tâm/Ăn cho ấm.
Zanis
/ngạc nhiên/Cậu… lúc nào cũng mang kẹo sao?
Bijan
Không. Nhưng tôi biết cậu hay quên ăn sáng.
Câu trả lời bình thản, nhưng khiến tim cậu khẽ rung một nhịp.
Cậu không nói ra, nhưng những việc nhỏ ấy cậu nhớ rất kỹ. Nhớ như cách người ta giữ một bí mật ngọt ngào cho riêng mình.
Chiều thứ sáu, bầu trời xám xịt ngay từ tiết ba. Khi tiếng trống tan học vang lên, mây đã nặng trĩu và chỉ vài phút sau, mưa đổ xuống như trút. Sân trường biến thành một tấm màn nước trắng xóa.
Học sinh túm tụm dưới mái hiên. Zanis lục cặp tìm ô – tất nhiên chẳng thấy.
Zanis
Ôi trời ơi, mình quên mang ô rồi.
Zanis
Ngày gì đen thế không biết.
Ngay lúc đó, Bijan xuất hiện bên cạnh, giọng vừa đủ nghe.
Zanis
Ừ… chắc tôi chờ mưa tạnh./nhìn ra khoảng mưa mịt mù./
Bijan im lặng vài giây. Rồi bất ngờ, ánh sáng mờ mờ che trên đầu cậu. Cậu ngẩng đầu lên, một chiếc ô màu xanh đã mở, hạt mưa rơi lộp bộp lên vải. Anh đứng sát bên, tay cầm ô chắc chắn.
Bijan
Đi thôi, tôi đưa cậu về.
Zanis
Nhưng… nhà cậu ngược hướng mà?/khẽ hỏi/
Bijan
Không sao. Tôi thích che cho cậu hơn.
Anh nói nhẹ, nhưng từng chữ như đọng lại lâu trong không khí khiến cậu cảm thấy ngượng ngùng.
Đi trên đường, cậu cắn môi, chẳng đáp. Khoảng cách gần đến mức cậu nghe rõ tiếng tim mình, và cả nhịp thở chậm rãi của anh.
Từ hôm ấy, cậu để ý hơn. Dù trời nắng hay mưa, anh vẫn đi cùng cậu một đoạn dài trước khi quay lại.
Zanis
Không sợ mất thời gian à?
Anh đáp, mắt vẫn nhìn thẳng con đường.
Bijan
Không. Với lại… tôi có lý do riêng.
Cậu muốn hỏi thêm, nhưng ánh mắt ấy khiến cậu thôi. Chỉ lặng lẽ bước cạnh, nghe tiếng lá xào xạc dưới chân và cảm giác bàn tay muốn tìm một bàn tay khác nhưng chưa đủ dũng khí.
Ngày cuối cùng của học kỳ một, sân trường vàng rực lá bàng. Buổi học kết thúc, anh gọi cậu ra góc sân – nơi có cây bàng già mà hai người hay ngồi mỗi khi chờ tan ca học thêm.
Gió đầu đông thổi nhẹ, vài chiếc lá bàng chao nghiêng rơi xuống. Anh đứng trước cậu, tay siết chặt quai cặp, hít sâu:
Bijan
Tôi… thích cậu./giọng run nhẹ, nhưng ánh mắt kiên định./
Bijan
Tôi biết cậu hay quên ô, quên mang áo khoác, và đôi khi quên cả ăn sáng. Nhưng tôi không phiền. Thật ra… tôi muốn là người nhớ thay cho cậu.
Cậu bất ngờ, môi khẽ mở nhưng chưa kịp nói thì anh nói tiếp.
Bijan
Tôi không giỏi nói lời hay, nhưng… nếu có thể, tôi muốn đi cùng cậu, dù là đường ngược hướng.
Một thoáng im lặng. Gió khẽ đẩy vài lọn tóc của cậu. Cậu cười – nụ cười ấm hơn cả nắng thu:
Zanis
Ờm thật ra thì tôi c...cũng thích cậu nhiều lắm./ngại ngùng/
Anh chớp mắt, như không tin vừa nghe đúng. Cậu khẽ cúi đầu, giọng nhỏ như sợ ai nghe thấy:
Zanis
Với lại… cậu nhớ mang ô nhé. Để còn che cho cả hai.
Bijan
Được thôi./mỉm cười/
Họ đứng dưới tán bàng già, lá rơi nhẹ quanh chân, và đâu đó, tiếng trống của buổi chiều vọng lại, như đánh dấu một mùa mới – mùa mà cả hai đã thuộc về nhau.
Người ta bảo, tình cảm tuổi học trò mong manh như lá rơi. Nhưng đôi khi, chỉ cần một chiếc ô màu xanh và một đoạn đường ngược hướng, người ta đã đủ để nhớ nhau cả đời.
Tgdz
Bộ này kết HE nhưng thấy chưa đủ ngọt nhỉ?
Tgdz
Hay thêm 1 bộ ngọt nữa ta🗿
Tgdz
Rồi chúng ta sẽ đến truyện ngược🗿
Tgdz
Chúc mn có một ngày vui vẻ và mát mẻ nha:)))
Comments
Thèm.....c2 Enzo:)
Viết ngược luôn đu bồ đau tim nhưng toi thik:)
2025-08-14
1
Quỳnhnè🐧
//lót dép hóng vội//
2025-08-14
1
Thèm.....c2 Enzo:)
Thiệc nè:)))
2025-08-14
1