5
_____________________________
Cô Nga bĩu môi, ba Thuận chẳng mắng cô mà lại kêu anh Hoàng bớt xét nét.
Nhiều lúc anh thấy ba bênh cậu Quang Anh một cách cố chấp, ai không biết còn tưởng hai người chung dòng máu ấy chứ.
Trong lúc cả nhà tranh luận rôm rả thì cậu đã dắt Cam lên phòng đi ngủ rồi.
Bé Cam bám cậu kinh khủng, hễ có cơ hội liền mè nheo đòi ngủ phòng ba Duy.
Đó là vì Cam tưởng cậu là ba Cam, trộm nghĩ nếu Cam biết mẹ ruột của mình là ai, chắc Cam sẽ không quấn quýt cậu như thế.
Ngồi một lát chợt nghe tiếng xin lỗi nho nhỏ bên tai.
Chồng chuộc lỗi bằng cách xoa chân xoa tay cho cậu. Thực tình thì cậu cũng chẳng giận anh lắm.
Chồng cậu tính cách hòa đồng nên làm ở xí nghiệp kẹo bánh công nhân ai cũng quý, chỉ là, chính vì quá thân thiện nhiệt tình nên thường gây rất nhiều hiểu lầm.
Cậu nhớ mùa đông năm ngoái có em gái cấp dưới tặng anh khăn và áo len tự đan.
Anh điềm nhiên dùng khiến cả xí nghiệp nghĩ rằng hai người có tư tình.
Vợ nhắc anh còn bảo người ta quý lắm người ta mới đan tặng cho mình , mình từ chối khác gì dội gáo nước lạnh vào họ.
Cậu tức mình làm mặt lạnh gần một tháng anh mới chịu vứt đi, nhưng trong thâm tâm vẫn chả hiểu mình sai ở đâu.
Tự dưng anh ôm cậu hỏi rõ sến, cứ như họ còn trẻ lắm không bằng.
Hoàng Đức Duy
Không yêu sao cưới?
Lòng anh rộn ràng hẳn, tiếp tục hỏi dò rằng:
Hoàng
Trước khi cưới anh em đã từng có mối tình nào chưa?
Cái câu này anh hỏi cả vạn vạn tỷ tỷ lần rồi, lần nào nghe cậu một mực phủ định chưa có, anh cũng vui vui.
Lần này anh còn hứng khởi vặn vẹo thêm, chả nhẽ hồi trẻ cậu chưa từng cảm nắng hay thích thầm ai?
Cơ mà cậu chỉ trả lời chung chung rằng nhiều lắm, hồi nhỏ hay mộng mơ thấy ai đẹp trai tim chả đập loạn.
Hoàng
Vậy vợ nói tên một người vợ ấn tượng nhất đi!
Hoàng Đức Duy
Lâu quá vợ quên hết rồi!
Vợ đáp qua loa rồi tắt đèn đi ngủ trước.
Anh thì không ngủ được, lòng anh nặng trĩu, có chút gì đó cay cay nơi sống mũi.
Anh bật dậy đi lên tầng ba, rẽ vào phòng làm việc riêng của mình, bật đèn nhìn chăm chăm vào bức ảnh cưới của hai vợ chồng.
Có một người tiến tới khoác thêm chó anh chiếc áo, nhận ra bé Hằng anh khẽ thở dài:
Hoàng
Mày nói đúng, chú Duy không dám thừa nhận
Hằng
Chắc chú Duy sợ chú buồn đó
Hằng
Lúc cô bác sĩ Thư qua thăm chú Duy, con nghe rõ ràng hai người nói chuyện mà
Hằng
Cô Thư hỏi chú Duy là chú Hiệp mới lấy vợ rồi, chú Duy có mừng cho người xưa không?
Anh Hoàng nghe càng muốn nổi máu điên.
Vợ chồng với nhau bao nhiêu năm mà sao cậu cứ phải dấu diếm anh làm gì?
Còn kêu lâu quá quên hết rồi chứ, nói dồi trắng trợn vậy mà cũng mở mồm ra nói được.
Cậu nằm dưới tầng hai thực ra cũng chưa vào giấc, đêm khuya thanh vắng giọng bé giúp việc thánh thót rót vào tai cậu.
Nó tường thuật nhưng lại cắt xén cậu chuyện.
Cai đoạn cậu bảo chị Thư dừng đùa linh tinh, cậu với anh Hiệp không có gì, nó lại chẳng kể cho anh Hoàng.
Như mọi khi là cậu xống lên ba mặt một lời rồi đấy, nhưng nay phải giữ gìn nên đành đợi chồng xuống mới nói rõ chuyện.
Chồng cậu vẫn cáu, anh hỏi:
Hoàng
Nếu không phải là anh Hiệp thì là anh nào?
Hoàng
Em không làm gì khuất tất thì việc gì phải giấu?
Hoàng Đức Duy
Cái chuyện chăn gối lần đầu là do em bị tai nạn nên thế
Hoàng Đức Duy
Em thề độc trước khi lấy anh em chưa từng ăn nằm với ai cả
Hoàng Đức Duy
Còn việc cảm nắng thời trẻ ai chả có
Hoàng Đức Duy
Anh mỗi năm cảm nắng một cô anh cũng có nói cho em đâu?
Hoàng
Là do anh lo em ghen bóng ghen gió!
Hoàng Đức Duy
Thì đó, em cũng thế thôi!
Anh Hoàng đuối lý không cãi được vợ, bực bội quay người sang bên khác.
Cơ mà bát đũa còn có lức sứt mẻ nữa là vợ chồng, tính anh cũng hay quên giống mẹ Hòa, sáng hôm sau vẫn vui vẻ bón cháo cho vợ hại bé Hằng tức lộn ruột.
Cô Nga trông thấy ngứa mắt chẳng kém, cô làm bẩm mắng anh Duy.
Cam ngồi canh cô hóng hớt được ngay lập tức mách ba:
Cam
Ba Duy ơi cô Nga bảo ba vô dụng á!
Nga
Cái con ranh này, suốt ngày hớt lẻo
Cô Nga quay sang giơ nắm đấm dọa Cam, Cam sợ chạy té khói.
Cô Nga với Cam cãi nhau chí chóe.
Ông thuận quát cô không được hỗn với anh dâu, bà Hòa nheo mắt nhìn con gái và cháu nội, à không, cháu ngoại mới đúng.
Con bé cái mặt y xì thằng cha mà sao cái tính nó đành hanh giống con Nga thế không biết?
Cam chạy mệt thì nhào vào lòng ông nũng nịu.
Cam đi học rồi, anh Duy mới ghé tai cô thủ thỉ:
Hoàng Đức Duy
Nếu như ngày xưa mẹ Hòa khỏi bệnh
Hoàng Đức Duy
Anh đi làm luôn chứ không ở nhà chăm con mọn cho cô
Hoàng Đức Duy
thì chắc bây giờ cũng bớt
vô dụng
Cậu chỉ nói câu đó rồi bỏ lên lầu.
Cô bực vì ông ấy nói đúng quá, khiến cô không phản biện được.
Hồi đó ba Thuận, mẹ Hòa giận cô nông nổi nên không đến thăm.
Chỉ có anh Duy tay xách nách mang đủ thứ về quê chăm cô.
Sau này Cam ra đời cũng là anh trông con cho cô đi học, đêm hôm dậy cho bé uống sữa để cô được ngủ nhiều.
Ban đầu cô thương anh còn hơn anh Hoàng, chỉ là sau này mới phát hiện ra con người anh thâm độc khủng khiếp, ông cố tình làm vậy để cướp Cam của cô.
Cam nhà cô nó giỏi y chang thằng cha nó vậy.
Cùng độ tuổi ấy, mấy bé hàng xóm mới chỉ bập bẹ được vài từ nhưng Cam thì siêu ghê lắm, cái mồm liến thắng suốt ngày như cụ non ý, ai gặp cũng khen con nhỏ có năng khiếu về ngôn ngữ.
Cô tự hào về Cam bao nhiêu thì việc Cam không gọi cô là mẹ khiến cô đau bấy nhiêu.
Cô tủi thân lắm, mỗi lần nhìn Cam quấn quýt bên anh Duy.
Lâu dần, cô hận anh, cô giận luôn cả Cam.
_____________________________
Comments
n8 ngôn tình lẫn đam mỹ
đoán vội sốp đu hungan duongkieu rhycap
2025-08-14
1