- Tập 𝟰+𝟱 -

𝕾𝖔𝖈𝖔𝖑𝖆 ( 𝕿𝖌 )
𝕾𝖔𝖈𝖔𝖑𝖆 ( 𝕿𝖌 )
Hi
𝕾𝖔𝖈𝖔𝖑𝖆 ( 𝕿𝖌 )
𝕾𝖔𝖈𝖔𝖑𝖆 ( 𝕿𝖌 )
Có hứng là viết à
𝕾𝖔𝖈𝖔𝖑𝖆 ( 𝕿𝖌 )
𝕾𝖔𝖈𝖔𝖑𝖆 ( 𝕿𝖌 )
Ko cảm đc
𝕾𝖔𝖈𝖔𝖑𝖆 ( 𝕿𝖌 )
𝕾𝖔𝖈𝖔𝖑𝖆 ( 𝕿𝖌 )
Viết nhiều cho vui
𝕾𝖔𝖈𝖔𝖑𝖆 ( 𝕿𝖌 )
𝕾𝖔𝖈𝖔𝖑𝖆 ( 𝕿𝖌 )
Với khúc đầu giống truyện á
𝕾𝖔𝖈𝖔𝖑𝖆 ( 𝕿𝖌 )
𝕾𝖔𝖈𝖔𝖑𝖆 ( 𝕿𝖌 )
Đừng nói là viết i chan cốt truyện
𝕾𝖔𝖈𝖔𝖑𝖆 ( 𝕿𝖌 )
𝕾𝖔𝖈𝖔𝖑𝖆 ( 𝕿𝖌 )
Mà tui chỉ lấu khúc đầu
𝕾𝖔𝖈𝖔𝖑𝖆 ( 𝕿𝖌 )
𝕾𝖔𝖈𝖔𝖑𝖆 ( 𝕿𝖌 )
Khoảng 5-6 tập là nhiều nhân vật
𝕾𝖔𝖈𝖔𝖑𝖆 ( 𝕿𝖌 )
𝕾𝖔𝖈𝖔𝖑𝖆 ( 𝕿𝖌 )
Thôi vô nè
// ABC // : hành động , cảm xúc *ABC*: suy nghĩ ‘ABC’ : nói nhỏ !!ABC!! : tiếng động lớn
Hắn vốn định rửa mặt, chiêm ngưỡng dung nhan của vị thân chủ đã khuất một phen, nhưng trong phòng không có nước, cả nước uống lẫn nước rửa tay.
Chỉ có duy nhất một vật trông từa tựa cái chậu, Ngụy Vô Tiện chắc mẩm nó dùng để đi ngoài, chứ không phải để rửa mặt.
Đẩy cửa, cửa đã bị gài then từ bên ngoài, xem ra là sợ hắn xông ra chạy lung tung.
Chẳng có gì cho hắn cảm nhận được chút niềm vui khi sống lại hết!
Hắn dứt khoát tĩnh tọa một lúc để thích ứng với cơ thể mới, lần này ngồi luôn cả ngày. Khi mở mắt, có ánh nắng từ khe cửa sổ rọi vào phòng. Tuy có thể đứng dậy đi lại, nhưng vẫn hoa mắt chóng mặt, không thấy khá hơn. Ngụy Vô Tiện ngấm ngầm cảm thấy kỳ lạ
𝕸𝖆̣𝖈 𝕳𝖚𝖞𝖊̂̀𝖓 𝖁𝖚̃ ( 𝕹𝖌𝖚𝖞̣ 𝕬𝖓𝖍 )
𝕸𝖆̣𝖈 𝕳𝖚𝖞𝖊̂̀𝖓 𝖁𝖚̃ ( 𝕹𝖌𝖚𝖞̣ 𝕬𝖓𝖍 )
Tên Mạc Huyền Vũ này tu vi quá thấp nên thôi bỏ qua không tính linh lực của hắn, nhưng làm gì có chuyện ta không điều khiển được cơ thể này, sao lại khó xài vậy chứ?
Cho đến khi bụng réo òng ọc, hắn mới hiểu chuyện này căn bản không liên quan đến tu vi linh lực, mà chẳng qua cái thân thể chưa từng tích cốc này đói bụng đó thôi. Hắn mà không đi kiếm ăn, chưa biết chừng sẽ trở thành lệ quỷ tà thần đầu tiên trong lịch sử vừa nhập xác đã chết đói ngay lập tức
Ngụy Vô Tiện đề khí nhấc chân, đang chuẩn bị đạp cửa xông ra thì chợt nghe một loạt tiếng bước chân lại gần, có người đá đá cửa, sốt ruột kêu
Nhân vật phụ
Nhân vật phụ
Gã gia bộ : Ăn cơm !
To tiếng đến vậy mà không hề muốn mở cửa, Ngụy Vô Tiện cúi đầu nhìn, thì ra bên dưới cánh cửa này là một cánh cửa nhỏ hơn, vừa đủ để thấy một cái bát nhỏ bị đặt đánh cộp xuống trước cửa.
𝕸𝖆̣𝖈 𝕳𝖚𝖞𝖊̂̀𝖓 𝖁𝖚̃ ( 𝕹𝖌𝖚𝖞̣ 𝕬𝖓𝖍 )
𝕸𝖆̣𝖈 𝕳𝖚𝖞𝖊̂̀𝖓 𝖁𝖚̃ ( 𝕹𝖌𝖚𝖞̣ 𝕬𝖓𝖍 )
// cúi đầu //
Gã gia bộc bên ngoài lại quát
Nhân vật phụ
Nhân vật phụ
Gã gia bộc : Nhanh lên! Lề mề cái gì, ăn xong đưa bát ra đây!
Cánh cửa này còn nhỏ hơn lỗ chó chui, người không chui được, chỉ có thể đưa bát ra vào. Một bát cơm với hai món ăn, trông rất chán đời. Ngụy Vô Tiện khuấy khuấy đôi đũa cắm trong bát cơm, có phần rầu rĩ
Di Lăng lão tổ vừa mới trở về nhân gian đã bị người ta đạp cho một cú chửi rủa một tràng, bữa cơm đón gió tẩy trần đầu tiên của hắn toàn là cơm thừa canh cặn. Gió tanh mưa máu đâu? Gà chó không tha đâu? Cả nhà chết sạch đâu? Nói ra có ma nó tin. Đúng là hổ xuống đồng bằng bị chó khinh, rồng lên nước cạn bị tôm giỡn, phượng hoàng nhổ lông chẳng bằng gà
Bỗng nghe tên gia bộc ngoài cửa mở miệng, nhưng lần này lại là điệu cười hì hì cứ như một người khác hẳn
Nhân vật phụ
Nhân vật phụ
A Đồng : A Đinh! Muội qua đây
Một giọng nữ trong trẻo khác đáp lại hắn từ xa
Nhân vật phụ
Nhân vật phụ
A Đinh : A Đồng, lại đến đưa cơm cho thằng cha bị nhốt bên trong à?
A Đồng nhổ một bãi …
Nhân vật phụ
Nhân vật phụ
A Đồng : Nếu không thì ta đến cái viện xui xẻo này làm gì!
Giọng A Đinh đã gần hơi nhiều, đến tận trước cửa
Nhân vật phụ
Nhân vật phụ
A Đinh : Một ngày huynh chỉ đưa cơm cho hắn một lần, còn đâu lười biếng cũng chẳng ai nói gì hết, nhàn rỗi thế mà còn ngại xui. Huynh nhìn ta nè, nhiều việc quá muốn ra ngoài chơi cũng không được
A Đồng than thở
Nhân vật phụ
Nhân vật phụ
A Đồng : Đâu phải ta chỉ đưa cơm cho hắn! Lúc này muội còn dám ra ngoài chơi? Ngần ấy tẩu thi, nhà ai mà không đóng chặt cửa cơ chứ.
Ngụy Vô Tiện ngồi xổm, dựa sát vào cửa, bưng bát gẩy đôi đũa cọc cạch, vừa ăn vừa nghe.
Xem ra Mạc gia trang này gần đây không được yên ổn. Tẩu thi, ý trên mặt chữ, tức là người chết biết đi, một dạng thi biến cấp thấp và rất hay gặp. Thông thường ánh mắt chúng đờ đẫn, di chuyển chậm chạp, lực sát thương không hề mạnh nhưng cũng đủ khiến người bình thường lo lắng hãi hùng, chỉ riêng cái mùi hôi thối của chúng đã làm người ta ói nguyên xô.
Nhưng đối với Ngụy Vô Tiện, chúng lại là thứ dễ sai bảo nhất, cũng là con rối ngoan ngoãn nhất, giờ bỗng dưng nghe tên còn cảm thấy có phần thân thiết.
A Đồng hình như đang liếc mắt đưa tình
Nhân vật phụ
Nhân vật phụ
A Đồng : Nếu muội muốn ra ngoài, trừ phi đưa ta theo, để ta bảo vệ muội…
Nhân vật phụ
Nhân vật phụ
À Đinh: Huynh ấy à? Bảo vệ ta? Nói khoác, lẽ nào huynh có thể đánh đuổi mấy thứ kia sao?” A Đồng hậm hực nói: “Ta không đánh được thì người khác cũng đừng hòng đánh nổi.
Nhân vật phụ
Nhân vật phụ
A Đinh : Làm sao huynh biết người khác không đánh nổi? Ta nói cho huynh biết, hôm nay đã có sứ giả tiên môn đến Mạc gia trang chúng ta, nghe đâu là một thế gia hiển hách vô cùng ghê gớm!
Nhân vật phụ
Nhân vật phụ
A Đinh : Phu nhân đang tiếp đón bọn họ trong sảnh đường, người trên trấn đều tò mò vây kín lại xem. Huynh nghe đi, rất ồn đúng không? Ta không rảnh cãi vã với huynh, chưa biết chừng lát nữa phu nhân sẽ sai bảo ta.
Ngụy Vô Tiện chăm chú lắng nghe, quả nhiên hướng đông mơ hồ truyền đến tiếng người ồn ào. Suy nghĩ giây lát, hắn đứng dậy giơ chân lên đạp, then cửa gãy đánh “rắc” một tiếng.
Hai gia bộc đang nói nói cười cười mắt đi mày lại thì hai cánh cửa phòng đột ngột mở toang, ai nấy hoảng sợ hét ầm lên. Ngụy Vô Tiện quẳng bát đũa rồi tự ý bước ra, bị ánh nắng chiếu thẳng mặt, trong chốc lát mắt không mở nổi, da cũng hơi nhoi nhói. Hắn đành đưa tay lên che mày, nhắm mắt giây lát.
Vừa rồi A Đồng hét còn chói tai hơn A Đinh, định thần nhìn kĩ té ra là tên điên ai cũng bắt nạt được, lá gan cũng to ra, cảm thấy mình phải lấy lại thể diện vừa mất, bèn nhảy tới vừa xua tay vừa chửi như chửi chó
Nhân vật phụ
Nhân vật phụ
A Đồng : Về, về! Quay về! Ngươi ra ngoài làm khỉ gì!
Cho dù đối xử với kẻ ăn mày hay giống ruồi nhặng, cũng sẽ không khó coi đến thế. Ngày xưa quá nửa đám gia bộc này thường xuyên đối xử với Mạc Huyền Vũ kiểu đó, hắn lại chưa từng phản kháng, nên bọn họ mới khinh rẻ trắng trợn như thế. Ngụy Vô Tiện nhẹ nhàng tung một cước đá A Đồng ngã lộn nhào, cười nói
𝕸𝖆̣𝖈 𝕳𝖚𝖞𝖊̂̀𝖓 𝖁𝖚̃ ( 𝕹𝖌𝖚𝖞̣ 𝕬𝖓𝖍 )
𝕸𝖆̣𝖈 𝕳𝖚𝖞𝖊̂̀𝖓 𝖁𝖚̃ ( 𝕹𝖌𝖚𝖞̣ 𝕬𝖓𝖍 )
Ngươi nghĩ mình đang sỉ vả ai thế?
Đá xong, hắn đi về hướng đông theo tiếng ồn ào. Phòng phía đông trong đông viện bị vô số người vây kín vòng trong vòng ngoài, Ngụy Vô Tiện mới đi được một bước vào sân đã nghe văng vẳng giọng một phụ nữ cao hơn hẳn tiếng xì xào bên ngoài
Nhân vật phụ
Nhân vật phụ
Mạc phu nhân : Nhà chúng tôi có một tiểu bối, cũng từng có tiên duyên…
Chắc chắn là Mạc phu nhân lại đang tìm cách móc nối quan hệ với thế gia tu tiên rồi. Ngụy Vô Tiện chẳng đợi bà ta nói xong, vội vàng lách khỏi đám đông bước vào phòng, hăng hái phất tay nó
𝕸𝖆̣𝖈 𝕳𝖚𝖞𝖊̂̀𝖓 𝖁𝖚̃ ( 𝕹𝖌𝖚𝖞̣ 𝕬𝖓𝖍 )
𝕸𝖆̣𝖈 𝕳𝖚𝖞𝖊̂̀𝖓 𝖁𝖚̃ ( 𝕹𝖌𝖚𝖞̣ 𝕬𝖓𝖍 )
Đến rồi đến rổi, ở đây ở đây!
Ngồi trên sảnh đường là một phụ nữ trung niên, nhan sắc được bảo dưỡng tốt, ăn mặc sang trọng, chính là Mạc phu nhân. Ngồi bên dưới bà mới là ông chồng ở rể, phía đối diện là vài thiếu niên áo trắng đeo kiếm ngồi. Trong đám đông đột nhiên xông ra một quái nhân đầu tóc bù xù mặt mũi bẩn thỉu, khiến cả sảnh đường lặng ngắt như tờ. Ngụy Vô Tiện lại vờ như không phát hiện ra bầu không khí chợt lắng xuống, trơ trẽn nói
𝕸𝖆̣𝖈 𝕳𝖚𝖞𝖊̂̀𝖓 𝖁𝖚̃ ( 𝕹𝖌𝖚𝖞̣ 𝕬𝖓𝖍 )
𝕸𝖆̣𝖈 𝕳𝖚𝖞𝖊̂̀𝖓 𝖁𝖚̃ ( 𝕹𝖌𝖚𝖞̣ 𝕬𝖓𝖍 )
Vừa rồi là ai gọi ta? Có tiên duyên, chẳng phải là ta đó sao!
Phấn trát quá dày, cười phát nứt luôn, đổ rào rào xuống đất. Một thiếu niên áo trắng “phì” một tiếng, suýt nữa bật cười, bị thiếu niên ngồi cạnh trông như người đứng đầu liếc mắt ra chiều không đồng ý, bấy giờ mới nghiêm mặt lại
Ngụy Vô Tiện nghe tiếng bèn đảo mắt qua, cũng có phần bất ngờ. Hắn cứ đinh ninh mấy đứa gia bộc ngu dốt thổi phồng lên thôi, ai ngờ người đến đây lại đúng là đệ tử tiên môn của “gia tộc hiển hách.”
Mấy thiếu niên này vạt áo mềm mại, dải dây lưng phất phới bay, tiên khí ngút trời, trông cực kỳ đẹp mắt, bộ đồng phục kia nhìn qua là biết họ đến từ Cô Tô Lam thị. Hơn nữa còn là con cháu thân thuộc có huyết thống Lam gia, vì trên trán họ đều đeo một dải khăn trắng rộng chừng một lóng tay có hoa văn mây cuốn.
Gia huấn của Cô Tô Lam thị là “mẫu mực”, dải khăn buộc trán này mang ý nghĩa “ràng buộc bản thân”, còn hoa văn mây cuốn chính là gia văn của Lam gia. Những tu sĩ khác họ phụ thuộc vào các gia tộc lớn, ví như khách khanh hoặc môn sinh, thì khăn buộc trán của họ không có gia văn. Ngụy Vô Tiện nhác thấy người Lam gia đã ê răng, kiếp trước thường ngấm ngầm ví đồng phục nhà họ trông như khoác áo tang, cho nên tuyệt đối sẽ không nhận lầm.
Mạc phu nhân đã lâu không gặp đứa cháu này, kinh ngạc mất một lúc mới hoàn hồn. Bà ta nhận ra cái kẻ tô son trát phấn dày cộp này, trong lòng bực bội nhưng lại không thể nổi giận thất thố ngay lập tức, bèn hạ giọng nói với trượng phu
Nhân vật phụ
Nhân vật phụ
Mạc phu nhân : Ai thả nó ra vậy, mau kéo nó về chuồng!
Chồng bà ta vội cười cười vâng dạ, mặt mày ủ rũ đứng dậy muốn tóm người. Ngụy Vô Tiện lại đột ngột nằm lăn ra sàn, tay chân dính chặt xuống đất, hết đẩy lại kéo mà hắn vẫn không hề nhúc nhích, kêu vài tên gia bộc đến kéo đi cũng không được. Nếu không e ngại ở đây có người ngoài, ông ta đã sớm đưa chân đá hắn rồi. Liếc trộm thấy sắc mặt Mạc phu nhân ngày càng khó coi, đầu ông ta cũng mướt mồ hôi, mắng
Nhân vật phụ
Nhân vật phụ
Gia chủ nhà Mạc : Cái tên điên chết tiệt nhà ngươi! Còn không chịu về, xem ta xử ngươi thế nào!
Tuy người trong Mạc gia trang đều biết Mạc gia có một công tử bị điên, nhưng Mạc Huyền Vũ đã rúc trong căn phòng u ám kia mấy năm không dám gặp người. Bây giờ thấy mặt mũi cử chỉ của hắn không khác gì yêu ma quỷ quái, bọn họ lập tức bắt đầu xì xào bàn tán, chỉ sợ không có kịch hay để xem.
𝕸𝖆̣𝖈 𝕳𝖚𝖞𝖊̂̀𝖓 𝖁𝖚̃ ( 𝕹𝖌𝖚𝖞̣ 𝕬𝖓𝖍 )
𝕸𝖆̣𝖈 𝕳𝖚𝖞𝖊̂̀𝖓 𝖁𝖚̃ ( 𝕹𝖌𝖚𝖞̣ 𝕬𝖓𝖍 )
Muốn ta về cũng được thôi
𝕸𝖆̣𝖈 𝕳𝖚𝖞𝖊̂̀𝖓 𝖁𝖚̃ ( 𝕹𝖌𝖚𝖞̣ 𝕬𝖓𝖍 )
𝕸𝖆̣𝖈 𝕳𝖚𝖞𝖊̂̀𝖓 𝖁𝖚̃ ( 𝕹𝖌𝖚𝖞̣ 𝕬𝖓𝖍 )
// chỉ tay vào Mạc Tử Uyên //
𝕸𝖆̣𝖈 𝕳𝖚𝖞𝖊̂̀𝖓 𝖁𝖚̃ ( 𝕹𝖌𝖚𝖞̣ 𝕬𝖓𝖍 )
𝕸𝖆̣𝖈 𝕳𝖚𝖞𝖊̂̀𝖓 𝖁𝖚̃ ( 𝕹𝖌𝖚𝖞̣ 𝕬𝖓𝖍 )
Bà bảo nó trả lại đồ ăn trộm của ta đi đã.
Hết 𝙏𝙖̣̂𝙥 𝟰
𝙏𝙖̣̂𝙥 𝟱
Mạc Tử Uyên tuyệt đối không ngờ tên điên lại có lá gan này, hôm qua vừa bị hắn giáo huấn, hôm nay còn dám xông đến tận đây. Mặt hắn lúc trắng lúc đỏ, cãi
Nhân vật phụ
Nhân vật phụ
Mạc Tử Uyên : Ngươi nói bậy! Ta trộm đồ của ngươi hồi nào? Ta mà phải trộm đồ của ngươi hả?
𝕸𝖆̣𝖈 𝕳𝖚𝖞𝖊̂̀𝖓 𝖁𝖚̃ ( 𝕹𝖌𝖚𝖞̣ 𝕬𝖓𝖍 )
𝕸𝖆̣𝖈 𝕳𝖚𝖞𝖊̂̀𝖓 𝖁𝖚̃ ( 𝕹𝖌𝖚𝖞̣ 𝕬𝖓𝖍 )
Phải phải phải! Ngươi không trộm, ngươi chỉ cướp thôi
Lần này Mạc phu nhân đã nhìn ra, Mạc Huyền Vũ đến đây rõ ràng có chuẩn bị trước, đầu óc cực kỳ tỉnh táo, rắp tâm muốn bôi tro trát trấu lên mặt họ. Bà ta không kiềm chế nổi, vừa sợ vừa giận
Nhân vật phụ
Nhân vật phụ
Mạc phu nhân : Hôm nay ngươi muốn đến đây gây sự phải không?!
𝕸𝖆̣𝖈 𝕳𝖚𝖞𝖊̂̀𝖓 𝖁𝖚̃ ( 𝕹𝖌𝖚𝖞̣ 𝕬𝖓𝖍 )
𝕸𝖆̣𝖈 𝕳𝖚𝖞𝖊̂̀𝖓 𝖁𝖚̃ ( 𝕹𝖌𝖚𝖞̣ 𝕬𝖓𝖍 )
Nó cướp đồ của ta, ta đến đây đòi lại, thế cũng gọi là gây sự ư?
𝕸𝖆̣𝖈 𝕳𝖚𝖞𝖊̂̀𝖓 𝖁𝖚̃ ( 𝕹𝖌𝖚𝖞̣ 𝕬𝖓𝖍 )
𝕸𝖆̣𝖈 𝕳𝖚𝖞𝖊̂̀𝖓 𝖁𝖚̃ ( 𝕹𝖌𝖚𝖞̣ 𝕬𝖓𝖍 )
// ngơ ngác //
Mạc phu nhân còn chưa kịp trả lời, Mạc Tử Uyên đã sốt ruột phi lên đá một cú. Một thiếu niên áo trắng đeo kiếm khẽ nhích ngón tay, Mạc Tử Uyên đứng không vững, trượt chân đá hụt một cái, tự mình té ngã. Ngụy Vô Tiện lại lăn một vòng, vờ như mình thật sự bị hắn đá lăn quay, còn xé vạt áo ra, trước ngực hắn chính là dấu chân bị Mạc Tử Uyên đá hôm qua.
Người trong trấn Mạc gia trang hào hứng xem kịch vui, kích động không ngừng: Dấu chân này chắc chắn không thể do Mạc Huyền Vũ tự đạp. Dù sao đi nữa hắn cũng là huyết mạch của Mạc gia, người nhà này cũng quá độc ác, rõ ràng khi hắn mới trở về còn chưa điên đến độ ấy, tám phần mười là bị chèn ép đến điên. Mà sao cũng được, có chuyện vui cho mình xem là được rồi, dù gì cũng không thể đánh được bọn họ, màn kịch này còn kích thích hơn có sứ giả tiên môn ghé thăm!
Trước bao nhiêu cặp mắt nhìn chằm chằm, đánh không được mà đuổi cũng không đi, cơn tức của của Mạc phu nhân nghẹn lại trong cổ, đành miễn cưỡng dàn hòa, bình thản nói
Nhân vật phụ
Nhân vật phụ
Mạc phu nhân : Trộm cướp nỗi gì chứ? Sao ăn nói khó nghe làm vậy, người nhà với nhau cả, chỉ là mượn xem thôi. A Uyên là em ngươi, lấy mấy món đồ của ngươi cũng có làm sao?
Nhân vật phụ
Nhân vật phụ
Mạc phu nhân : Làm anh cả sao lại hẹp hòi thế? Một chuyện vặt vãnh đã giở bản tính trẻ con cho người ta chê cười, đâu phải nó không trả đồ cho ngươi chứ.
Mấy thiếu niên áo trắng kia đưa mắt nhìn nhau, một người đang uống trà suýt thì sặc. Đệ tử lớn lên ở Cô Tô Lam thị, tai nghe mắt nhìn đều là phong hoa tuyết nguyệt, có lẽ cho đến giờ cũng chưa từng gặp chuyện khôi hài cỡ này, càng chưa từng nghe “cao kiến” cỡ này, hôm nay e là phải cho đám nhóc mở mang tầm mắt. Ngụy Vô Tiện âm thầm cười ha hả, đưa tay ra nó
𝕸𝖆̣𝖈 𝕳𝖚𝖞𝖊̂̀𝖓 𝖁𝖚̃ ( 𝕹𝖌𝖚𝖞̣ 𝕬𝖓𝖍 )
𝕸𝖆̣𝖈 𝕳𝖚𝖞𝖊̂̀𝖓 𝖁𝖚̃ ( 𝕹𝖌𝖚𝖞̣ 𝕬𝖓𝖍 )
Vậy ngươi trả ta đi
Mạc Tử Uyên đương nhiên không thể trả, vì mấy món đồ đó cái thì vứt cái thì đập mất tiêu rồi, dù vẫn còn giữ hắn cũng không cam tâm trả lại. Hắn tái mặt gọi một tiếng
Nhân vật phụ
Nhân vật phụ
Mạc Tử Uyên : Mẹ
Nhân vật phụ
Nhân vật phụ
Mạc Tử Uyên : Mẹ để nó ức hiếp con thế à?
Mạc phu nhân trừng mắt với hắn, ý bảo hắn đừng có quậy cho tình hình càng rối hơn. Ai ngờ, Ngụy Vô Tiện vẫn chưa chịu thôi
𝕸𝖆̣𝖈 𝕳𝖚𝖞𝖊̂̀𝖓 𝖁𝖚̃ ( 𝕹𝖌𝖚𝖞̣ 𝕬𝖓𝖍 )
𝕸𝖆̣𝖈 𝕳𝖚𝖞𝖊̂̀𝖓 𝖁𝖚̃ ( 𝕹𝖌𝖚𝖞̣ 𝕬𝖓𝖍 )
Còn nữa, nó không nên trộm đồ của ta, lại càng không nên trộm lúc nửa đêm canh ba. Ai mà không biết bản công tử thích nam nhân, nó không biết xấu hổ, nhưng ta vẫn còn biết tình ngay lý gian đó.
Mạc phu nhân rùng mình ớn lạnh, quát to
Nhân vật phụ
Nhân vật phụ
Mạc phu nhân : Trước mặt hương thân phụ lão mà ngươi nói linh tinh cái gì thế! Đúng là trơ trẽn, A Uyên là em họ ngươi!
Bàn về thói lưu manh, Ngụy Vô Tiện chính là một tay lão luyện. Trước kia có lưu manh đến đâu cũng phải chú ý thể diện, không thể để người ta nói hắn không có gia giáo. Nhưng hôm nay hắn đã thành kẻ điên, còn cần mặt mũi làm gì nữa, có khóc lóc om sòm cũng chẳng sao, làm gì cũng được miễn vui vẻ thì thôi, bèn gân cổ lên cãi hết sức hùng hồn
𝕸𝖆̣𝖈 𝕳𝖚𝖞𝖊̂̀𝖓 𝖁𝖚̃ ( 𝕹𝖌𝖚𝖞̣ 𝕬𝖓𝖍 )
𝕸𝖆̣𝖈 𝕳𝖚𝖞𝖊̂̀𝖓 𝖁𝖚̃ ( 𝕹𝖌𝖚𝖞̣ 𝕬𝖓𝖍 )
Nó rõ ràng biết nó là em họ của ta mà còn không chịu kiêng dè, rốt cuộc là ai trơ trẽn hơn?! Ngươi không cần danh tiết thì thôi, nhưng cũng đừng hủy hoại danh tiết của ta chứ! Ta còn muốn tìm một người đàn ông tốt!!!
Mạc Tử Uyên quát to một tiếng, vung ghế lên đập. Ngụy Vô Tiện thấy hắn cuối cùng cũng điên tiết, liền lăn mình trở dậy tránh né. Cái ghế kia đập xuống đất vỡ tan tành, người vây quanh ba vòng trong ba vòng ngoài đông phòng còn đang hả hê vì Mạc gia mất hết mặt mũi, sau cái đập này đều tan đàn xẻ nghé, chỉ sợ mình sơ ý ăn đạn lạc. Ngụy Vô Tiện liền lách mình đến bên cạnh mấy thiếu niên Lam gia đang ngẩn người xem kịch, hét lên
𝕸𝖆̣𝖈 𝕳𝖚𝖞𝖊̂̀𝖓 𝖁𝖚̃ ( 𝕹𝖌𝖚𝖞̣ 𝕬𝖓𝖍 )
𝕸𝖆̣𝖈 𝕳𝖚𝖞𝖊̂̀𝖓 𝖁𝖚̃ ( 𝕹𝖌𝖚𝖞̣ 𝕬𝖓𝖍 )
Đã nhìn thấy chưa!? Thấy chưa!? Trộm đồ xong còn đánh người, đúng là táng tận lương tâm mà!
Mạc Tử Uyên muốn đuổi theo đập hắn, nhưng thiếu niên đứng đầu đã vội vàng cản lại
𝕷𝖆𝖒 𝕿𝖚̛ 𝕿𝖗𝖚𝖞
𝕷𝖆𝖒 𝕿𝖚̛ 𝕿𝖗𝖚𝖞
Vị… vị công tử này có gì từ từ nói chuyện.
Mạc phu nhân thấy thiếu niên kia có ý muốn che chở cho tên điên này, trong lòng e sợ, miễn cưỡng cười nói
Nhân vật phụ
Nhân vật phụ
Mạc phu nhân : Đây là con của em gái ta, nó hơi khó bảo một chút. Người trong Mạc gia trang đều biết nó là kẻ điên, thường nói nhăng nói cuội, không thể coi là thật. Tiên nhân tuyệt đối…
Lời còn chưa dứt, Ngụy Vô Tiện đã thò đầu ra từ sau lưng thiếu niên ấy
𝕸𝖆̣𝖈 𝕳𝖚𝖞𝖊̂̀𝖓 𝖁𝖚̃ ( 𝕹𝖌𝖚𝖞̣ 𝕬𝖓𝖍 )
𝕸𝖆̣𝖈 𝕳𝖚𝖞𝖊̂̀𝖓 𝖁𝖚̃ ( 𝕹𝖌𝖚𝖞̣ 𝕬𝖓𝖍 )
Ai bảo lời ta nói không thể coi là thật? Sau này kẻ nào thử trộm đồ của ta mà xem, trộm một lần ta chặt một tay!
Hết
Chapter

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play