[BJYX][Bác Chiến] Khoảng Cách
Chương 2
T/g luỵ TTL giai đoạn cuối
Chào các baoboi~
T/g luỵ TTL giai đoạn cuối
T/g xin được mạn phép mời các ebe đọc tiếp chương 2
T/g luỵ TTL giai đoạn cuối
hí hí~
Tiêu Chiến
//ngồi bật dậy//
Tiêu Chiến
Đây…//nhìn xung quanh//
Trong mắt cậu, mọi thứ hoàn toàn bình thường, chẳng có gì thay đổi trong phòng cậu.
Tiêu Chiến
//lao đến cửa//
Tiêu Chiến
Sao…//vặn cửa//
Cậu không mở ra được, dù có dùng nhiều lực cách mấy.
Tiêu Chiến
B-ba à! Mở của ra cho con đi mà!!
Tiêu Chiến
Con muốn đi tìm mẹ!!
Tiêu Chiến
//giọng run run//
Âm thanh va chạm vang lên. Lớn, rất lớn nhưng dường như chẳng ai nghe thấy, chỉ có cậu nức nở trong căn phòng.
Bất lực, cậu buông lỏng tay, từng bước về lại giường.
Tiêu Chiến
*Rốt cuộc ba đang làm cái quái gì vậy…*
Tiêu Chiến
Đuổi mẹ đi đã đành…
Tiêu Chiến
Giờ còn muốn giam mình trong căn phòng này ư…
Tiêu Chiến
Rốt cuộc ba đang nghĩ cái gì vậy!
Tiêu Chiến
//đập tay lên bàn//
Âm thanh vang lên, chiếc bàn bắt đầu rung lắc, tấm ảnh chụp chung với mẹ rơi xuống đất.
Tiếng gỗ va chạm, hòa với tiếng vỡ của thuỷ tinh khiến cậu bừng tỉnh.
Tiêu Chiến bối rối, cậu ngồi khuỵ xuống nền nhà, tay run rẩy cầm từng mảnh vỡ lên.
Tiêu Chiến
Làm sao bây giờ…mẹ à, con xin lỗi…
Cậu luống cuống nhặt lên từng mảnh thật nhẹ nhàng, nhưng cũng rất vụn về.
Mảnh thủy tinh cứa lên tay cậu, vệt máu đỏ trong phút chốc hiện lên, từng giọt máu hồng cứ thế nhuộm lên bức tranh đã nức.
Tiêu Chiến
Không được…làm sao bây giờ…
Cậu dùng tay, quệt đi vết đỏ, nhưng lại càng lấm lem hơn.
Bất lực, cậu ôm đầu, nức nở thành tiếng.
19 năm, chưa bao giờ cậu buồn và khóc nhiều đến thế.
Tiêu Chiến
//nắm chặt mảnh vỡ trong tay//
Tiêu Chiến
Tại sao…tại sao chứ?
Tiêu Chiến
Tại sao lại như vậy hả!?//đập mạnh tay xuống sàn//
Tiếng động vang lên làm rung chuyển trần nhà, Tiêu Thanh đang ngồi ở dưới cuối cùng cũng cảm thấy.
Ông nhìn lên cửa phòng, ánh mắt lạnh tanh.
Tiêu Thanh
Lên mở cửa cho nó đi.
Cửa mở ra, cậu liền ngoái lại nhìn.
Quản gia
Cậu chủ, cậu bị thương rồi.
Tiêu Chiến
Bác quản gia…làm ơn, cho cháu ra ngoài, đi bác…
Quản gia
Xin cậu thứ lỗi, nhưng tôi không thể làm theo lời cậu.//cúi người//
Quản gia
Ông chủ nói, kể từ hôm nay, khi nào có lệnh thì cậu chủ mới được ra ngoài.
Tiêu Chiến
Chỉ một chút thôi, cho con nói chuyện với ba, con muốn đi tìm mẹ…//nắm chặt tay ông//
Quản gia
Thứ lỗi cho tôi, cậu chủ//cúi đầu//
Cánh cửa lại khép, tiếng lách cách vang lên, lại khóa cửa phòng rồi.
Tiêu Chiến
//ngồi bệt xuống đất//
Tiêu Chiến
Vậy là…mình thật sự bị giam ở đây cả đời sao…
Tiêu Chiến
Nhưng với tính cách của ba…ông ấy liệu có để cho mẹ được yên bình không..
Tiêu Chiến
//đi về giường//
Tiêu Chiến
Không được…mình…phải cầu cứu.
Tiêu Chiến
Nhưng ai bây giờ…//run//
Tiêu Chiến
//gõ điện thoại//
Màn hình sáng lên, cũng như cho cậu một tia hy vọng.
Tiêu Chiến
Cậu ấy…chắc chắn cậu ấy sẽ giúp mình được…
Cậu vội vã gửi tin nhắn cho người ấy, nhưng lại chỉ thấy xem, không lời hồi đáp.
Dòng soạn tin hiện trên màn hình, cho cậu hy vọng thêm lần nữa…
Nhưng câu trả lời, lại không nằm trong mong đợi của cậu…
:“Từ nay đừng nhắn tin cho tôi nữa, người như cậu, không xứng.”
Cậu run đến nổi không cầm nổi điện thoại nữa, mặc nó rơi xuống.
Tiêu Chiến
Cậu ấy…là người mình tin tưởng nhất…
Cậu định nhắn tin cho những người khác, nhưng không thể. Bạn bè cậu, đều đã chặn cậu ở mọi phương thức liên lạc.
Cậu vừa hoang mang vừa bức xúc, rõ là mối quan hệ vẫn rất bình thường, sao lúc tỉnh dậy, mọi thứ lại thay đổi như thế này?
Âm thanh thông báo vang lên, đều là tag tên cậu.
: ỷ mình có gia thế liền hành hạ người khác như thế @Tiêu Chiến
:không ngờ cậu là loại người đó@Tiêu Chiến
: đánh người khác nhập viện còn không màng đến chu cấp, ông Tiêu Thanh dạy con nên người thật đó@Tiêu Chiến
Tiêu Chiến
Chuyện gì thế này…
Comments