[TamaJunnn]Vạn Dặm Hoa Sương
#pov:"10 ngày để yêu em"
Hoàng Anh
Bộ này nghe buồn..
Em vốn là vợ của anh,nhưng anh có coi em là vợ đâu?Người anh yêu chỉ có cậu ấy.Sau khi chiếm hết gia sản của nhà em thì liền vứt bỏ em sang 1 bên rồi đón cậu ấy về bắt em chăm sóc
Chớ trêu thay em cũng chấp nhận chỉ cần nhìn thấy anh là em vui rồi.Cậu ấy lớn hơn em hai tuổi đối xử rất tốt với em khiến em muốn hận cũng hận không nỗi
Mỗi lần nhìn thấy anh ân cần chăm sóc cậu ấy là tim em nhói lên từng đợt nhiều lúc cậu muốn rời đi trả lại không gian riêng tư cho hai người nhưng em không làm được
Cuộc đời trớ trêu thay mới đây em nhận được kết quả của bệnh viện rằng em bị ungthu máu giai đoạn cuối đã không thể cứu chữa,nhìn sang phía đối diện thấy anh đang ngồi chơi với cậu ấy mà tim em đau thắt lại.Bỗng có dòng chất lỏng ấm nóng chảy xuống nhuộm đỏ tay áo của em,em liền đứng dậy chạy vô nhà vệ sinh kiểm tra
Em lại chảy máu cam rồi càng ngày càng nhiều rồi cậu ấy liền chạy vô quan tâm hỏi
Quán Tuấn
Vậy ra chơi với anh đi
Thừa Yến
Em mệt rồi,em lên phòng trước nhé?
Quán Tuấn
Ờ ờ,có gì kêu anh nhen
Em vội vàng bỏ đi lên lầu,sức khỏe của em ngày càng yếu rồi hôm nào cũng vậy đều cố gắng uống nhiều nước để giữ tinh thần em được tỉnh táo.Hôm nay là ngày khám định kì
nvp
b/s:Tôi khuyên cậu nên nhập viện để điều trị đi
Thừa Yến
Dù gì cũng không cứu được tôi không muốn mấy ngày cuối đời ở trong viện đâu
Thừa Yến
Bác sĩ tôi còn bao lâu nữa?
nvp
b/s:Nhiều nhất là 10 ngày
10 ngày,em chỉ còn sống được 10 ngày thôi.Về đến nhà cũng đã 7h tối rồi,khi em mở cửa bước vào đang thấy anh và cậu chơi game cậu gối đầu lên đùi anh vừa chơi vừa quát anh.Còn anh vẫn nhẹ nhàng với cậu ấy dịu dàng đút từng miếng hoa quả cho cho cậu
Thấy cảnh đó em chỉ im lặng rồi đi lên lầu,đêm khuya em ngủ không được em đi ra ban công ngắm sao điều em không ngờ tới được là anh cũng ở đây
Thừa Yến
Anh chưa ngủ sao?
Giọng anh lạnh nhạt và xa cách đến lạ
Thừa Yến
Nếu 1 ngày nào đó em biến mất thì sao?
Thừa Yến
//ngước lên nhìn bầu trời//
Thừa Yến
Ngay từ đầu anh đã không yêu em vậy tại sao lại muốn kết hôn với em?
Thừa Yến
Cho em 10 ngày được không?
Thừa Yến
Anh chỉ cần ở bên em 10 ngày yêu thương và quan tâm em một chút thôi,sau 10 ngày em sẽ rời đi
Anh im lặng nhìn em không nói gì
Khải Huân
Em chắc là sau 10 ngày sẽ rời đi?
Thừa Yến
Em chắc chắn sau 10 ngày anh sẽ không thấy em nữa
Thừa Yến
Dạ..//mỉm cười nhìn anh//
Anh không kìm chế được lại đưa tay xoa nhẹ đầu em rồi quay đi vào phòng
Thừa Yến
Anh ơi,trùng hợp hôm nay cậu ấy về nhà thăm mẹ bệnh hay tụi mình đi du lịch đi
Đây là điều mà em đã muốn làm từ rất lâu nhưng mãi không được.Ngày thứ hai sau khi đáp xuống sân bay em liền chạy nhảy khắp nơi
Đất nước họ đến là Hàn Quốc nơi đây trời đang chuyển lạnh có vài nơi đã có tuyết
Thừa Yến
Phù...Ở đây lạnh thiệt anh ha
Em đưa tay hứng những bông tuyết rồi mỉm cười nhìn về phía anh trong thoáng chốc anh liền khựng lại nụ cười của em lúc này lại đẹp và thuần khiết đến mức người ta nhìn vào chỉ muốn bảo vệ
Hai người thuê căn phòng đôi tại khách sạn ngay khi vừa vô phòng em liền leo lên giường lăn qua lăn lại như mèo con em cuộn chăn lại như cục bông nhỏ cái đầu nhỏ lộ ra ngoài với mái tóc hơi xoăn còn dính chút xíu tuyết hai má em lúc này ửng đỏ rất dễ thương
Khải Huân
Đi tắm//kéo em dậy//
Dù mệt là vậy nhưng em vẫn nghe anh,sau khi tắm xong em bước ra anh liền ngước lên chỉ thấy em trong bộ đồ không mấy ấm áp chiếc quần chỉ dài ngang đầu gối ống tay áo ngắn nhưng trên đầu em đang đeo bờm thỏ khuôn mặt em lúc này mới tắm xong trở nên hồng hào nhìn chỉ muốn véo 1 cái
Khải Huân
Mặc vậy lạnh ráng chịu//ném cái áo khoác cho em//
Thừa Yến
//cầm lấy+mặc vô//
Anh liền ho khan 1 tiếng bỏ đi ra khỏi phòng em cũng lon ton chạy theo,sau khi hai người ăn xong cả hai liền đi dạo quanh bờ biển
Thừa Yến
Nếu em biến mất anh có buồn hong?
Thừa Yến
Đã bảo là phải yêu em rồi mà!!
Khải Huân
//im lặng khoác vai em//
Thừa Yến
Mai mình đi hội chợ nhen
ngày thứ 3 nghe nói ở Hàn Quốc có rất nhiều đồ ăn ngon nên mới sáng sớm em đã kéo anh đi chơi em chỉ vào cửa hàng bánh gạo cay muốn anh mua cho
Khải Huân
Mấy cái này dính bụi ăn lỡ bị gì thì sao?
Thừa Yến
Anh đang lo cho em ạ?
Khải Huân
Ai thèm lo cho em đau bụng thì ráng mà chịu
Nói rồi anh đi lại cửa hàng mà em chỉ mua 1 phần bánh gạo cay cho em rồi đi thẳng
Em chỉ biết lẽo đẽo phía sau anh như cái đuôi em đòi anh mua hết cái này đến cái kia đến khi bụng em thật sự chứa không nỗi nữa em xoa xoa cái bụng nhỏ đã căng tròn ấy trông rất đáng yêu nhưng vẫn thấy em rất nhỏ con hành động ấy như em bé bỗng có gì đó ẩm ướt chảy ra từ mũi em
Em vội đưa tay lau nhẹ tay liền nhuộm đỏ,em vội lấy khăn giấy từ trong túi áo lau vội
Khải Huân
Em làm gì vậy?//quay lại//
Thừa Yến
Dạ không có gì//hơi giật mình//
Nói xong em liền cười tươi như chưa có chuyện gì xảy ra.Đi một chút em tiếc núi nhìn sang hàng cây anh đào bên kia đường
Thừa Yến
Tiếc thật không được ngắm hoa anh đào rôi
Khải Huân
Nếu em muốn tới mùa hoa anh đào anh sẽ dẫn em đi
Thừa Yến
Thật ạ//mắt sáng lên//
Khải Huân
//khẽ công khóe môi//có vậy thôi cũng khiến em vui à?
Anh làm sao biết được phía sau nụ cười ấy là nỗi đau vô tận của em
ngày thứ 4 khi cả hai chuẩn bị đi ăn sáng anh liền có điện thoại mở ra xem thấy tên người gọi em liền khựng lại rồi quay mặt đi
Khải Huân
Anh đi nghe điện thoại 1 tí
1 lúc sau,anh nghe điện thoại xong đi vào vẻ mặt anh trở nên lo lắng
Khải Huân
Anh phải về nước vài ngày cậu ấy bị bệnh anh phải về xem 2 ngày
Không nói gì anh liền về phòng thu dọn vài bộ quần áo rồi rời đi lúc này em nhìn theo bóng dáng anh tim em đau thắt lại em tính đi lên giường nằm nghĩ ngơi nhưng chưa kịp đi bỗng 1 cơn choáng váng ập đến cả người em gục xuống máu từ mũi chảy ra trước mắt tối sầm đi
Khi em tỉnh dậy cũng đã đến tối nhìn ra ngoài ban công em liền giật mình em hôn mê lâu đến vậy rồi à?em lại im lặng cố dùng chút sức cuối cùng mà leo lên giường rồi thiếp đi
Ngày thứ 5 sau khi em dậy cả người em mệt lừ không còn sức để đi vậy mà em vẫn ngồi dậy đi vào nhà vệ sinh tạt nước lên mặt để lấy lại tỉnh táo trong làn nước trắng bỗng có 1 dòng chất lỏng màu đỏ rơi xuống làn nước mát kia em lại chảy máu cam rồi em cố rửa nhưng mỗi lần rửa là nó lại chảy xuống,cuối cùng em chỉ bất lực nhìn bản thân trong gương
Từ nhà vệ sinh đi ra em liền nằm thẳng lên giường ngủ 1 mạch đến tối
Ngày thứ 6 biết hôm nay anh trở lại em liền thay đồ rất đẹp làm xong mọi chuyện cũng đã 7h sáng thời gian thấm thoáng trôi qua em vẫn không thấy anh,em hụt hẫng ngồi xuống băng ghế gần đó em muốn gọi cho anh nhưng không dám cuối cùng em lấy hết can đảm gọi anh nhưng anh không bắt máy,hết cuộc này đến cuộc khác vẫn không có hồi âm
Em gọi đến khi điện thoại hết pin vẫn không được em tính đứng dậy đi về phòng nhưng em vừa đứng dậy hai mắt em tối sầm lại rồi ngất đi
Ngay khi em tỉnh dậy đã 23h59 và em đang nằm trên giường kế bên em là cô nhân viên khách sạn
Thừa Yến
Tại sao tôi lại ở đây tôi nhớ rõ trước khi ngất tôi vẫn ở đại sảnh mà..
nvp
n/v:tôi nhờ nhân viên của khách sạn đưa cậu về phòng ạ
nvp
n/v:Tôi hỏi cậu 1 tí nhé?
Thừa Yến
Bác sĩ có nói gì không?
nvp
n/v:Bệnh tình của cậu nặng rồi không thể cứu chữa được nữa
Thừa Yến
Vậy tôi cảm ơn cô ra ngoài đi
Em nhìn qua chiếc đồng hồ kế bên đã gần nữa đêm rồi anh vẫn không quay lại anh thất hứa rồi cây kim chỉ điểm 12h giờ ngày mới đã đến rồi chứng tỏ thời gian của em không còn nhiều nữa
ngày thứ 7 em đã dậy từ lâu rồi nhưng em không có sức để ngồi dậy em cố giữ tỉnh táo nhưng cuối cùng mí mắt vẫn nặng trĩu rồi khép lại khi thức dậy đã là 7h tối em giật vì sao mình có thể ngủ lâu đến như vậy?
Ngày thứ 8 rồi thứ 9 em ngày nào cũng đứng dưới đại dảnh chờ anh cho dù trời có lạnh đến đâu em vẫn chờ có khi chờ đến ngất,trước khi ngất em dường như nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của anh
Khi em tỉnh dậy đã là 7h tối rồi lúc em vừa mở mắt ra khuôn mặt thanh tú hiện ra trước mắt khiến em sững sờ em có đang nằm mơ không?
Khải Huân
Tại sao?tại sao không nói với tôi em bị bệnh!
Khải Huân
Em còn dám nói hả!
Thừa Yến
Chỉ là căn bệnh nhỏ..
Khải Huân
Ungthu máu mà nhỏ!
Anh thật sự muốn bổ đầu em ra xem trong đầu em chứa cái gì mà dám coi thường sức khỏe mình như vậy?
Thừa Yến
Anh lo cho em ạ..
Khải Huân
Em còn dám nói hả!
Thừa Yến
Dù sao cũng 5 ngày rồi mai anh đi chơi với em nhé?
Khải Huân
Muốn đi chơi cũng được nhưng với điều kiện
Khải Huân
Khi về nhà em phải hợp tác trị liệu
Thừa Yến
Cái khác được không..
Khải Huân
Vậy thì thôi anh đi về//tính đứng dậy//
Thừa Yến
//nắm tay anh anh kéo lại//dạ dạ..
Khải Huân
Vậy mau ngủ đi ngủ ngon
ngày thứ 10 em vốn tính thức sớm để chuẩn bị nhưng lại mê man đến 7h khi thức dậy em đã thấy anh chỉnh chu bên cạnh
Thừa Yến
Sao anh không gọi em dậy..
Khải Huân
//đỡ em ngồi dậy//Được không?
Thừa Yến
Em cũng không có yếu..
Khải Huân
Vậy có gì kêu anh
Thừa Yến
*cầu trời cho con hôm nay thôi..*
Em từ trong nhà tắm bước ra với bộ đồ full trắng rất đẹp khi anh quay lại nhìn thấy em trong bộ đồ đó anh hơi khựng lại,em thấy như vậy liền đi lại lay người anh
Khải Huân
Được được//bừng tỉnh//
Anh liền nắm tay em đi dạo em thấy vậy liền mỉm cười nhưng lại bi thương đến lạ
Thừa Yến
Ở đằng kia có gì vậy?
Anh liền kéo 1 người lại hỏi bằng tiếng Hàn thì người đó bảo ở đây đang tổ chức lễ se duyên 1 năm 1 lần người đó còn bảo hai người nào được se duyên sẽ ở bên nhau trọn đời
Thừa Yến
Hay là tụi mình thử đi?
Thừa Yến
Không đi,nếu là cậu ấy thì anh chịu đúng không?
Thừa Yến
Được rồi đi lại kia đi
Em chưa kịp hiểu gì anh liền nắm tay em chen vào đám đông kia khi vừa bước vào ông lão tóc bạc phơ đã chỉ vào em
nvp
ô/l:Đúng,con với người này là vợ chồng đúng chứ?
nvp
ô/l:đưa tay trái ra đi
Em và anh liền đưa tay trái ra ông lão liền cầm tay anh đặt lên tay em và nói
nvp
ô/l:nhớ nắm chặt tay cậu trai này vì đoạn tình duyên của hai người sắp đứt rồi
Sau câu nói đó anh hơi nhíu mày còn em lúc này mặt đã trắng bệch
nvp
ô/l:haha,tôi chỉ nói vậy thôi tôi thấy hai người có duyên với tôi nên tôi nhắc trước
Vừa nói xong ông kiền lấy trong túi áo ra hai sợi dây đỏ đeo vào cổ tay em và anh
nvp
ô/l:mong rằng kiếp sau hai người sẽ hạnh phúc còn đây là chiếc chìa khóa tình yêu chỉ cần tới tháp Nam San và treo nó lên là được
Thừa Yến
Cái này có nghĩa gì?
nvp
Cái này nó khiến hai người khóa chặt vào nhau mãi mãi đấy
Em chưa kịp hiểu gì anh liền kéo tay em chạy đi
Thừa Yến
*Tháp Nam San?chả lẽ anh muốn khóa chặt mình mãi mãi hả*//hơi mỉm cười//
Tới tháp Nam San sau khi treo ổ khóa lên em liền đưa chìa khóa cho anh
Thừa Yến
Thôi em hậu đậu,sợ làm mất
Khải Huân
Được rồi,để anh giữ
Sau đó anh và em đi chơi rất nhiều nơi khác nhau
Thừa Yến
Hay là mình vào đó đi//chỉ vào tiệm chụp ảnh//
Thừa Yến
Để chụp ảnh chứ chi?
Chưa để anh hiểu em đã kéo tay anh đi lại,ông chủ tiệm ảnh đó đã là người đàn ông trung niên.
nvp
ô/c:hai người chụp ảnh à?đi theo tôi
nvp
ô/c:nào tạo vài hành động thân mật tí nhé
sau khi chụp xong em kêu ông chủ chụp riêng cho em 1 tấm em nhìn vô máy ảnh cười thật tươi
Thừa Yến
Ông chủ nhớ phóng to ra xíu nhen cho đẹp
rửa ảnh xong cũng đã 30p rồi
Sau khi nhận được ảnh em và anh về khách sạn cả hai liền tắm rửa rồi em kéo anh đi lên sân thượng em chỉ xuống ghế đá
Sao hôm nay rất đẹp muốn khiến em lên chơi với chúng
Thừa Yến
Anh à,còn 3 tiếng nữa thôi đó
Thừa Yến
Lần đầu tiên em gặp anh là em đã yêu anh rồi
Thừa Yến
Em yêu anh đến quên cả bản thân em
Thừa Yến
vậy mà anh vô tâm vậy em cũng không hận anh chắc là do em quá yêu anh
Thừa Yến
Kiếp sau yêu thương em nhiều hơn nha,em mệt rồi em muốn ngủ 1 giấc dài thật dài
Vừa dứt câu cánh tay em đang nắm chặt bỗng buông thõng ra
Thừa Yến
Xin lỗi..Vì đã..Thất hứa..
Cánh tay em liền buông hẳn ra nhịp thở yếu dần anh như bị điểm nguyệt ngồi yên lặng ở đó nhìn sinh mệnh của em dần vụt tắt đôi mắt tinh nghịch đã khép lại từ bao giờ nhịp thở cũng không còn
3 năm sau anh cầm theo 1 bó hoa tulip rất đẹp để lên 1 ngôi mộ nhỏ trên ngọn đồi xanh ngát kia,dù anh không nói gì nhưng trong mắt anh sớm đã không còn ánh sáng
Quán Tuấn
Em ấy mất được 3 năm rồi anh sống như vậy hoài à?
Anh im lặng nhưng đủ chứng kiến cho sự hối hận và tuyệt vọng của anh phía sau anh dường như có 1 bóng người đi lại ôm anh rồi biến mất ngay lập tức
Comments