Trả Thù Chồng Sắp Cưới Và Cô Bạn Thân
Chương 5
Cuộc chạm trán không hẹn trước
Quán coffee "Memory" - nơi từng lưu giữ kỷ niệm của An Nhi, của hắn, của cả người mà cô từng xem là tri kỷ
Không gian hoài cổ, đèn vàng mờ ấm áp
Nhưng với An Nhi, mọi thứ chỉ gợi lại sự cay đắng
An Nhi
"Nơi từng là thiên đường, giờ biến thành vết thương "
An Nhi
"Nhưng chính tại đây, tôi sẽ bắt đầu trả lại từng mảnh đau đớn"
An Nhi bước vào, dáng vẻ điềm tĩnh, đôi mắt long lanh sắc lạnh
Cô chọn bàn sát cửa sổ, mở điện thoại chờ tin nhắn từ số lạ
Ly coffee còn chưa kịp nguội thì cánh cửa quán bật mở
Người bước vào khiến tim cô chấn động
Đó chính là Minh Quân - chồng sắp cưới, gương mặt điển trai quen thuộc, nụ cười nhã nhặn từng khiến cô xiêu lòng
Nhưng tay hắn...đang nắm chặt tay Diễm My, cô bạn thân từng kề vai sát cánh
Thoáng ngập ngừng, rồi Diễm My nở nụ cười giả tạo, kéo tay Minh Quân tiến đến bàn cô
Diễm My
Trùng hợp ghê, cậu cũng ở đây à?
An Nhi
/ngẩng đầu, giọng lạnh lẽo/Ừ
Minh Quân
/Ho nhẹ, ánh mắt né tránh/Anh...anh không nghĩ sẽ gặp em ở đây
An Nhi
/Mỉm cười nhạt/Anh hay đến đây cùng...bạn thân của em à?
Câu hỏi sắc bén khiến bầu không khí chùng xuống
Diễm My siết tay Minh Quân mạnh hơn, nhưng cố giữ vẻ tươi cười
Diễm My
Đừng hiểu lầm, An Nhi
Diễm My
Chỉ là...tụi mình có chút công việc
An Nhi
Lạ nhỉ, mình không nhớ My làm cùng công ty với anh Quân
Diễm My cắn môi, ánh mắt loé lên vẻ chột dạ
Trước khi họ kịp chống chế, điện thoại An Nhi rung
Một tin nhắn mới từ số lạ xuất hiện
An Nhi ngẩng đầu, ánh mắt chạm vào Minh Quân
Cô nở nụ cười lạnh lùng, lần đầu tiên không còn chút yếu mềm nào
An Nhi
Nếu thật sự là công việc, vậy anh Quân...có thể giải thích rõ với em không?
Minh Quân
/Ấp úng/Anh...chỉ là...giúp My một vài hợp đồng
An Nhi
/Nhìn thẳng vào mắt hắn/Không có gì cả?
An Nhi
Vậy vì sao anh lại nói dối em đêm hôm trước... rằng anh làm việc tăng ca?
Sắc mặt Minh Quân cứng lại
Diễm My khẽ kéo tay hắn, nhưng bàn tay run rẩy
Không khí ngột ngạt dần lên cao
An Nhi nhấp một ngụm coffee, hạ giọng nhưng sắc như dao cắt
An Nhi
Hai người quên rồi à?
An Nhi
Tôi không phải kẻ thù
An Nhi
Mùi nước hoa của My... từ hôm đó đã ám trên áo anh
Diễm My sững người, ánh mắt hoảng loạn
Minh Quân cúi gằm mặt, không thốt nổi lời nào
Bàn tay nắm chặt run rẩy của hắn vô tình phơi bày cảm giác tội lỗi
An Nhi khẽ cười, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa kính
An Nhi
"Thì ra...phản bội cũng chẳng cần ngụy trang quá nhiều"
An Nhi
"Chỉ cần tôi ngu ngốc, họ sẽ mãi tự tin nghĩ rằng tôi không bao giờ nhận ra"
Cùng lúc đó, điện thoại An Nhi lại rung
???
💬Hãy để tôi đưa thêm bằng chứng
???
💬Trò chơi mới chỉ bắt đầu
An Nhi cất điện thoại vào túi, ánh mắt lạnh lẽo quét qua hai kẻ trước mặt
Cô đứng dậy, để lại trên bàn một câu nói đủ khiến cả hai chết lặng
An Nhi
Cứ tận hưởng những ngày cuối cùng trong yên ổn đi
An Nhi
Tôi hứa...sẽ trả lại cả vốn lẫn lời
Không khí trong quán đông người nhưng dường như đông cứng lại trong vài giây
An Nhi bước ra khỏi cửa, gió đêm thổi qua mái tóc dài, đôi môi khẽ nhếch lên
Phong Lạc từ xa dõi theo, ánh mắt ẩn chứa tia hứng thú khó đoán
Phong Lạc
"Cuối cùng, con búp bê yếu đuối cũng biết cách cầm dao"
Phong Lạc
"Cô ta càng mạnh mẽ, trò chơi này càng thú vị"
Comments