[Chu Tả] Yêu Hay Không Yêu?
Chapter 2
Đến giờ ăn cơm, cô ngồi kế bên anh nắm chặt chiếc đũa trên tay. Cô bị ba mẹ anh nhìn đến sợ hãi không dám ngước mặt lên gắp đồ ăn
Chu Chí Hâm |anh|
Em sao thế? Bệnh à
Lâm Diệp Hạ
..Dạ không, ba mẹ anh nhìn em dữ quá
Mỹ Thanh |mẹ anh|
( nhìn cô )
Chu Chí Hâm |anh|
Tch, ba mẹ à
Chu Chí Hâm |anh|
Có thể nào đừng gây áp lực cho em ấy được không, em ấy lần đầu về nhà mình đấy ba mẹ đừng làm em ấy sợ
Mỹ Thanh |mẹ anh|
Ba mẹ làm gì? Chỉ nhìn thôi mà cũng là tạo áp lực rồi sao
Mỹ Thanh |mẹ anh|
Rồi rồi vậy không nhìn nữa...làm gì làm đi ( quay mặt đi )
Lâm Diệp Hạ
"Ba mẹ anh ấy, nhìn đáng sợ quá.."
Chu Chí Hâm |anh|
Ăn đi em..
Tối đến anh tính dắt tay cô vào phòng ngủ nhưng bị mẹ anh chặn lại
Mỹ Thanh |mẹ anh|
Con trai với con gái sao mà ngủ chung được?
Mỹ Thanh |mẹ anh|
Ngủ riêng, Diệp Hạ con qua phòng kế bên ngủ đi
Lâm Diệp Hạ
( luyến tiếc ) Dạ...
Lâm Diệp Hạ
"Không được ngủ cùng anh ấy rồi"
Chu Chí Hâm |anh|
Mẹ, ngủ chung thì đã sao? Tụi con cũng có làm gì đâu chứ
Mỹ Thanh |mẹ anh|
Rồi mày đợi đến lúc làm rồi mới nói hay sao?
Mỹ Thanh |mẹ anh|
Mẹ nói sao nghe vậy, không cãi
Chu Chí Hâm |anh|
( hầm hực bỏ vào phòng )
Mỹ Thanh |mẹ anh|
"Cái nết không giống ai"
Từ sáng đến giờ Tả Hàng nằm ru rú trong phòng không chịu ra ngoài chơi gì cả, ba mẹ cậu thấy quá lạ. Thường ngày cậu sẽ chạy tung tăng khắp nhà, một tiếng ba ơi, một tiếng mẹ ơi
Mà bây giờ đến giờ ăn cơm rồi vẫn không thấy đâu
Phương Anh |mẹ cậu|
Tch, bị gì từ sáng đến giờ mà không chịu xuống ăn cơm vậy?
Tả Kỳ Hàm
Chắc đang buồn chuyện gì đấy mẹ, con nghe Bác Văn nói nay Chu ca về nước
Phương Anh |mẹ cậu|
Chí Hâm về nước vậy sao nó buồn, phải vui chứ
Phương Anh |mẹ cậu|
Mày chọc ghẹo gì nó phải không!?
Tả Kỳ Hàm
Gì vậy mẹ..ai dám chọc ghẹo gì trời..
Tả Kỳ Hàm
Mẹ tự lên hỏi đi
Phương Anh |mẹ cậu|
( chọc chọc chén cơm )
Phương Anh |mẹ cậu|
"Sao tự dưng thằng bé buồn là sao ta??"
Phương Anh |mẹ cậu|
Hàng nhi ơi..
Tả Hàng |cậu|
( úp mặt xuống gối )
Phương Anh |mẹ cậu|
Có đói bụng hong, mẹ hâm đồ ăn lại cho con nha?
Tả Hàng |cậu|
Con...không muốn ăn ( khàn giọng )
Phương Anh |mẹ cậu|
( lo lắng ) Con sao thế? Bệnh à sao giọng kì thế
Tả Hàng |cậu|
Mẹ đừng quan tâm con! Con không có tâm trạng để ăn đâu
Phương Anh |mẹ cậu|
Này..bé ngoan của mẹ, mau nói mẹ nghe đi nào
Phương Anh |mẹ cậu|
Sao con buồn..?
Tả Hàng |cậu|
Mẹ đừng hỏi, con không biết đâu!
Tả Hàng |cậu|
Mẹ đi ra đi! ( cáu gắt )
Phương Anh |mẹ cậu|
Rồi rồi! Mẹ ra liền, không nói thì thôi
Mẹ cậu nhìn cậu một chút rồi bỏ ra khỏi phòng, Tả Hàng thấy mẹ vừa đi liền thút thít khóc
Tả Hàng |cậu|
Chu ca, Chu ca quên Hàng Hàng rồi..
Tả Hàng |cậu|
Chu ca quên Hàng mất rồi...vậy mà Hàng vẫn còn nhớ Chu ca đó
Tả Hàng |cậu|
Chu ca không còn nhớ gì về Hàng, cũng không còn chơi với Hàng nữa rồi
Tả Hàng |cậu|
( nhớ đến cảnh anh và cô vui vẻ cười đùa với nhau )
Tả Hàng |cậu|
Hức Chu ca có bạn gái, Chu ca quên Hàng...
Tả Hàng |cậu|
Vậy mà...Hàng luôn ảo tưởng rằng Chu ca rất yêu thương Hàng
Tả Hàng |cậu|
Vậy mà bây giờ...Chu ca quên Hàng
Tả Hàng |cậu|
Còn đi với chị xinh đẹp kia nữa
Tả Hàng |cậu|
( buồn bã ) "Hàng vẫn đợi Chu ca mà"
Lâm Diệp Hạ
Oaa~ buồn ngủ quá đi..
Lâm Diệp Hạ
Ủa cô? Sao cô dậy sớm thế
Mỹ Thanh |mẹ anh|
9h sáng rồi còn sớm nữa sao?
Lâm Diệp Hạ
( ngồi xuống ghế )
Mỹ Thanh |mẹ anh|
Cô và con trai nhà tôi quen nhau bao lâu rồi?
Lâm Diệp Hạ
Gần 4 năm rồi ạ
Mỹ Thanh |mẹ anh|
Chà ~ lâu dữ ha
Lâm Diệp Hạ
Vâng ( mỉm cười )
Mỹ Thanh |mẹ anh|
Tính ra...thằng con trai tôi cũng chung thủy dữ ha
Comments