Ánh Dương Cuối Đời [HieuKhang][HieuKng][Hiếu × Khang]
#3 - Đêm mưa
Tối hôm đó, trời mưa lâm râm - đoạn đường về nhà thật khó khăn, như dài thêm cả đoạn. Tôi bước nhẹ đi, như muốn hòa mình vào cơn mưa này một chút..
Ở một khoảng xa, tôi nghe thấy tiếng thở yếu ớt. Không hoảng sợ lắm, tôi bước vào nơi con hẻm tối đen ấy. Vội lấy điện thoại ra bật đèn flash lên, tôi thấy một người con trai đang thoi thóp giữa vũng máu loang lổ trên mặt nước mưa đọng lại
Không vội suy nghĩ thêm, tôi liền lại gần xem rõ tình hình hơn. Tay vội mở màn hình điện thoại, nhấn vào danh bạ gọi ngay cho Đức
Y như cái đêm định mệnh vào 6 năm trước. Tôi ngồi ở ghế chờ cùng Đức, ánh mắt nghiêm nghị nhìn cánh cửa đang đóng sầm, đèn đỏ chớp liên tục
Nguyễn Trọng Đức - Trợ lí Khang
mà sao lại cứu người?
Phạm Bảo Khang
Thấy.. quen thôi
Hình dung lại từng đoạn kí ức mờ nhạt năm đó, mặt hơi nhăn lại.. Chẳng rõ sao lại vậy, nhưng nó gợi lại vài dòng..
Nguyễn Trọng Đức - Trợ lí Khang
Mà khuya vậy rồi, ngài sao lại đi dưới mưa?
Nó nhướn mày nhìn tôi, còn tôi lườm nó như muốn bắn nó đi cho rồi
Nguyễn Trọng Đức - Trợ lí Khang
Ây, đi đóng viện phí đây
Phạm Bảo Khang
Ừm để gọi cho An
Sau cuộc điện thoại giữa đêm, An nó gào hét với tôi muốn khàn tiếng.
Ôi dcm, chắc nó muốn ăn kẹo đây mà.
Đặng Thành An
A-anh.. /thở gấp/
Hoàng Đức Duy
/đi catwalk vào/ Ây, vừa xong trận game chú ạ
Phạm Bảo Khang
Mai đi học mà giờ còn ở đây?
Hoàng Đức Duy
Thôi mà.. Tha mạng cho bệ hạ
Đặng Thành An
Đồ này, thay nhanh kẻo bệnh
An quăng thẳng vào người tôi, không kịp đỡ thế là bị đập luôn vào mặt
Đặng Thành An
Nào hoàng thượng bình tĩnh
Thôi không trách trẻ mới lớn, tôi đi vào nhà vệ sinh ở bệnh viện để thay bộ đồ bị ướt sũng ra.
Sau cùng, mấy đứa đấy bị tôi đuổi về để ngủ hết. Tôi thì ở lại xem tình hình kẻ tôi cứu
Trần Minh Hiếu
Lại sống sao..
4 mắt nhìn nhau, tôi không quan tâm lắm. Đi lại gần giường bệnh, tôi đưa hộp cháo trên tay về phía người đó.
Phạm Bảo Khang
/ngồi xuống ghế/ Sao vậy, không ăn hả?
Trần Minh Hiếu
Chú- à anh là người cứu em à?
Phạm Bảo Khang
Bao tuổi rồi
Trần Minh Hiếu
17 tuổi ạ..
Tôi giật mình hoảng hốt nhìn lấy thằng nhóc đang ngồi thẫn thờ nhìn tôi, ôi vãi.. tôi hơn nó.. ôi địt..
Phạm Bảo Khang
Nói gì nói lại coi
Trần Minh Hiếu
Em 17 tuổi ạ
Phạm Bảo Khang
Bự chà bá vầy mà 17 hả cha?
Ối trời ơi ối trời ơi trình là gì mà là trình ai chấm, anh chỉ biết làm bố mẹ tự hào xây căn nhà thật to ở một mình 2-
Tôi nghi vấn nhìn người trước mặt, xém quên mất mình là ông trùm..
Trần Minh Hiếu
À cho em hỏi, mấy giờ rồi, em ở đây bao lâu rồi?
Phạm Bảo Khang
hơn 8 giờ sáng rồi, chắc cũng 8 9 tiếng
Nhóc ấy bật dậy xuống giường ngay, tay giựt mạnh ống truyền dịch ra. Mặc kệ cơn đau khắp người, từng lớp băng trắng dần loang màu đỏ tươi.
Tôi vội vàng chạy ngăn trước cửa, gọi lớn để kêu bác sĩ
Phạm Bảo Khang
Ê điên hả??
Trần Minh Hiếu
Không được, cho em về..
Trần Minh Hiếu
Đi cả đêm như thế.. dì ấy lại mắng mất..
Nhíu mày nhìn nó, đúng lúc bác sĩ tới nên tôi cũng tránh đường. Bị nghe chửi cùng thằng ranh ấy cả chục phút tôi cũng thấy đời thật nhàn, mẹ..
Bác sĩ nói lại một vài điều cần lưu ý xong cũng rời đi, tôi liếc nhìn cái xác ướp đang ngồi ngơ đó rồi hằn giọng
Phạm Bảo Khang
Ngồi im đấy, đi đâu tao bắn chết cho
Chắc cũng sợ nên nó ngồi im luôn, mình quyền lực quá
Comments
『☯』 𝙍𝙞𝙣𝙎𝙝𝙞𝙯⋅˚₊‧ ଳ⋆.࿔*:・
2 cái điện thoại luôn mà, dễ thương vậy cha
2025-09-02
1
NKhanh
viết vậy tht hả cha🥰
2025-08-24
1
NKhanh
tưởng ko viết nữa
2025-08-22
2