[Nguyên Hàm]Ngược Chiều Ánh Trăng
2.
Sáng hôm sau.Ánh nắng sớm xuyên qua rèm cửa, rọi xuống sàn nhà lát gỗ bóng loáng. Trong căn biệt thự sang trọng, mùi cà phê thoang thoảng bay ra từ bếp.
Tả Kỳ Hàm đã dậy từ rất sớm. Cậu mặc chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, cẩn thận chuẩn bị bữa sáng: bánh mì nướng, trứng ốp la, thêm một tách cà phê nóng. Động tác thuần thục nhưng có phần vụng về – rõ ràng cậu đã cố hết sức để làm tròn vai một người vợ
Cửa phòng vang tiếng mở, Trương Quế Nguyên bước ra, vest đen chỉnh tề, ánh mắt sắc lạnh như băng.
Trương Quế Nguyên_Hắn
/liếc bàn ăn,cau mày/
Trương Quế Nguyên_Hắn
Từ giờ, không cần làm mấy trò này. Tôi không ăn sáng ở nhà❄️
Giọng hắn lạnh đến mức con dao gọt trái cây trên tay Kỳ Hàm khựng lại. Một thoáng im lặng.
Tả Kỳ Hàm_Cậu
/chậm rãi đặt dao xuống, rồi ngẩng mặt nhìn hắn/
Đôi mắt ấy trong veo, không trách móc, chỉ yên lặng giơ tay ký hiệu
Tả Kỳ Hàm_Cậu
|Tôi muốn chăm sóc anh|
Trương Quế Nguyên_Hắn
/sững nửa giây, nhưng rồi bật cười nhạt/
Trương Quế Nguyên_Hắn
Cậu nghĩ mình có tư cách à? Đừng quên, đây chỉ là một cuộc hôn nhân giao dịch❄️
Hắn quay lưng đi thẳng, tiếng bước chân dội xuống nền nhà, để lại sau lưng một khoảng lặng nặng nề
Kỳ Hàm đứng đó, ánh mắt rũ xuống. Bữa sáng vẫn còn bốc khói, nhưng lòng cậu lại lạnh lẽo.
Chiều cùng ngày.Quế Nguyên trở về, mệt mỏi sau một ngày họp căng thẳng. Hắn đẩy cửa, bất ngờ thấy ánh đèn bếp sáng. Kỳ Hàm đang đứng trên ghế nhỏ, cố với lấy hộp thuốc trong tủ cao.
Rầm!– chiếc ghế chao đảo, thân hình mảnh khảnh mất thăng bằng.
Trong tích tắc, một cánh tay rắn chắc vòng ra, ôm lấy cậu từ phía sau
Khoảnh khắc va chạm ấy, hương bạc hà nhè nhẹ của nước hoa nam tính khiến trái tim Kỳ Hàm khẽ run. Cậu ngẩng mặt, đôi mắt ướt long lanh.
Trương Quế Nguyên_Hắn
/cau mày, đặt cậu xuống sàn, gằn giọng/Cậu không biết tự lượng sức à? Muốn chết sao?❄️
Tả Kỳ Hàm_Cậu
/khẽ lắc đầu, đưa tay ký hiệu chậm rãi/
Tả Kỳ Hàm_Cậu
|Tôi chỉ muốn lấy thuốc cho anh. Hôm qua thấy anh ho|
Bàn tay Quế Nguyên siết chặt thành nắm đấm. Một cảm giác lạ lẫm thoáng qua – thứ gì đó giống như chột dạ. Nhưng ngay sau đó, hắn lạnh lùng buông lời
Trương Quế Nguyên_Hắn
Lo chuyện của mình trước đi. Tôi không cần cậu quan tâm.❄️
Hắn bỏ đi, tiếng bước chân nặng nề.Kỳ Hàm đứng lặng trong bếp, bàn tay vẫn khép chặt quanh hộp thuốc. Đôi mắt trong veo khẽ cụp xuống, nhưng không hề rơi lệ.
Cậu biết… con đường này, sẽ còn dài và đầy đau đớn
Comments
Sara💧
Được ạa, cảm ơn nàng đã ủng hộ truyện của tui
2025-08-20
0
th 마음~
Cổ tặng t 19 chap được hơm ^^
2025-08-19
0