[QuốcKang×ViruSs] Life Partner
2
Lớp học dần ổn định trở lại, chỉ còn lại những tiếng cười rúc rích kéo dài. Quốc Anh cúi xuống, lặng lẽ lấy khăn giấy trong cặp để lau chiếc bàn ướt đẫm nước.
Từng trang vở đã bị thấm, mực loang lổ, nhưng cậu vẫn cố gắng vuốt phẳng, đặt lại gọn gàng như chưa từng có gì xảy ra.
Ghế ngồi lạnh buốt, dính nước, cậu lấy tay áo ướt sũng của mình mà lau tạm, mặc cho thân thể run rẩy vì cơn lạnh bủa vây. Mọi động tác của Quốc Anh chậm rãi, kiên nhẫn, chẳng hề có một lời than vãn. Cậu đã quá quen với những trò đùa ác ý, quá quen với việc tự mình dọn dẹp hậu quả.
Trong ánh nhìn hờ hững của vài bạn cùng lớp, Quốc Anh ngồi xuống, mở quyển vở đã ướt nhòe chữ, tiếp tục im lặng như thể chẳng có gì chạm đến được trái tim cậu.
Giờ ra chơi, căn tin đông nghẹt học sinh. Tiếng gọi nhau í ới, tiếng khay chạm vào bàn ghế, tất cả tạo nên một sự náo nhiệt mà Quốc Anh chưa bao giờ thấy mình thuộc về. Cậu mua một chai nước lọc rẻ tiền rồi lặng lẽ tìm đến chiếc bàn ở góc khuất, nơi ít người để ý. Không ai ngồi cùng, không ai trò chuyện, chỉ có bóng dáng cậu gầy gò lặng lẽ trong một góc đầy ồn ào.
Nhưng sự yên tĩnh ngắn ngủi ấy nhanh chóng bị phá vỡ.
Một nhóm học sinh bước đến, vừa đi vừa cười nói, ánh mắt đầy giễu cợt.
nv phụ
Lại ngồi một mình nữa hả? Đúng là chẳng ai thèm rủ cái loại mồ côi /một đứa buông lời nhạo báng/
Cả đám bật cười, giọng cười lanh lảnh át cả âm thanh ồn ã của căn tin.
Quốc Anh(Kang⭐)
/cúi đầu, ngón tay siết chặt chai nước, như thể cố níu giữ chút bình tĩnh cuối cùng/
Rồi bất ngờ, một khay đồ ăn thừa bị hất mạnh xuống người cậu. Canh nguội, cơm vương vãi, vài mẩu thức ăn bẩn thỉu trượt dài trên áo sơ mi trắng. Mùi hôi ám vào, lạnh lẽo dính bết trên da thịt. Tiếng hò reo vang lên, có đứa còn lấy điện thoại ra quay lại như thể đây là trò giải trí thường nhật.
Quốc Anh ngồi bất động, toàn thân run khẽ nhưng đôi mắt vẫn cúi gằm. Không một lời phản kháng, không một tiếng kêu than, cậu chỉ lặng lẽ chịu đựng, như thể đã quá quen với việc bị biến thành trò cười cho người khác. Trong khoảnh khắc ấy, sự cô độc của cậu hiện rõ đến nhói lòng.
Tan học, sân trường thưa thớt dần, chỉ còn lại ánh đèn vàng hắt xuống lối đi và vài tiếng nói chuyện vội vã. Quốc Anh lặng lẽ bước ra cổng, chiếc cặp nặng trĩu trên vai, áo quần vẫn còn vương vết bẩn chưa kịp khô. Trời đã tối, những ngọn đèn đường lần lượt sáng lên, bóng cậu đổ dài trên mặt đất.
Mỗi bước chân như kéo theo cả gánh nặng uất nghẹn từ sáng tới giờ tiếng cười, ánh mắt khinh miệt, mùi đồ ăn thừa vương vãi trên áo.
Con đường về nhà quen thuộc nhưng lại dài vô tận. Cậu đi giữa dòng người Sài Gòn vội vã, lòng trống rỗng, như thể cả thế giới đã bỏ rơi mình.
Đã ba năm rồi, ngày nào cũng thế, Quốc Anh đều phải chịu đựng những trò bắt nạt lặp đi lặp lại. Những xô nước lạnh, những lời giễu cợt, những ánh mắt xa lánh – tất cả như lớp bụi phủ dày trên tâm hồn, biến tuổi trẻ của cậu thành một chuỗi ngày tăm tối không lối thoát.
Nhưng rồi, như mọi lần, cậu vẫn bước tiếp, lặng im mang nỗi đau ấy về nhà, chẳng biết san sẻ cùng ai.
mờ lờ (tg)
Tg tả hơi nhiều rán đọc ha=)
Đêm xuống, Quốc Anh lê từng bước nặng nề, cuối cùng dừng lại ngay giữa một cây cầu vắng, nơi chỉ có ánh đèn đường le lói và tiếng nước sông vỗ bờ lặng lẽ. Cậu đứng nhìn xuống dòng nước đen hun hút, trong lòng chợt dấy lên một ý nghĩ đáng sợ: nếu nhảy xuống, mọi đau đớn, tủi nhục sẽ kết thúc. Không còn tiếng cười giễu cợt, không còn ánh mắt khinh bỉ, cũng chẳng còn những ngày dài nặng nề lặp lại suốt ba năm qua.
Bàn tay cậu run run bám lấy thành cầu. Từng bước, từng bước một, Quốc Anh trèo lên. Gió thổi lồng lộng, lạnh buốt da thịt. Trái tim đập thình thịch, nhưng không phải vì sợ, mà vì quyết tâm buông bỏ. Đôi mắt cậu khẽ nhắm lại, hơi thở dài chùng xuống, như thể đang chuẩn bị thả mình vào bóng tối.
Nhưng ngay khoảnh khắc đó, một bàn tay bất ngờ nắm chặt lấy cổ tay cậu. Lực giữ mạnh mẽ đến mức kéo cậu giật ngược lại, khiến đôi mắt mở to kinh ngạc. Giữa ánh sáng mờ mờ của ngọn đèn cầu, Quốc Anh thấy một bóng người đứng ngay sau lưng mình – đôi mắt nghiêm nghị, kiên định, vừa lạnh lẽo vừa ấm áp.
nv phụ
/giọng nói trầm vang lên, dứt khoát nhưng cũng chan chứa sự lo lắng/Đừng làm vậy.
Khoảnh khắc ấy, giữa ranh giới sống – chết, trái tim Quốc Anh chao đảo. Lần đầu tiên sau nhiều năm, có một người chìa tay níu giữ cậu lại.
Comments
hazzz
kêu sốp viết cho đã r k ai đọc chap2 v=))
2025-08-25
0