|Văn Hàm|WenHan|Gả Thay Em Gái, Được Chồng Cưng Chiều!
Chap 4 ˖°
Hồng Thu (Mẹ Anh)
Quản Gia, mau chuẩn bị phòng cho thằng bé sẵn tiện mang đồ của thằng bé vào phòng luôn đi
Hồng Thu (Mẹ Anh)
con ngồi đây với ta nhé, tí nữa dọn xong, con có thể lên rồi
Hồng Thu (Mẹ Anh)
aydo ko cần ngại nữa, cứ tự nhiên nhé
Tả Kỳ Hàm_em
dạ //cười xinh//
Hồng Thu (Mẹ Anh)
con cười đẹp lắm đó, cứ cười nhiều lên nha
một lát sau, người lm cũng đã dọn phòng xong cho em
Hồng Thu (Mẹ Anh)
nào con mau lên phòng nghĩ ngơi đi nhé
Tả Kỳ Hàm_em
dạ, con xin phép ạ //cúi đầu chào//
Em khẽ gật đầu, lòng tràn ngập cảm giác vừa bối rối vừa căng thẳng. Bước vào phòng, em nhìn quanh, nhận ra căn phòng được trang trí đầy đủ, nhưng lại quá lạnh lùng, thiếu đi hơi ấm thực sự. Cánh cửa đóng lại phía sau, và trong khoảnh khắc đó, em cảm thấy mình vừa bước vào một thế giới hoàn toàn khác
Em bước nhẹ nhàng tới chiếc giường lớn giữa phòng, tay chạm vào ga trải giường mịn màng, hơi ấm từ vải lan tỏa một chút an ủi giữa không gian lạnh lẽo. Ngồi xuống, em thở dài, thả lỏng cơ thể sau cả ngày dài căng thẳng.
Chỉ vài phút sau, mắt em nhắm lại, từng nhịp thở trở nên đều đặn. Giấc ngủ ập đến một cách tự nhiên, kéo em rời khỏi mọi lo lắng, mọi tiếng động xa lạ. Thời gian trôi qua, ánh sáng ban ngày dần nhường chỗ cho bóng tối buổi tối, nhưng em vẫn ngủ một mạch, cơ thể và tâm trí hoàn toàn được nghỉ ngơi.
Khi mắt em hé mở, bóng tối đã tràn khắp căn phòng, chỉ còn ánh đèn vàng dịu nhẹ từ trần nhà soi lên. Cảm giác vừa sảng khoái vừa lạ lẫm khiến em nhận ra mình đang ở một nơi xa lạ, nhưng đồng thời cũng là nơi mà một chương mới của cuộc sống sắp bắt đầu.
Em rùng mình một chút khi bước ra khỏi phòng, đôi chân khẽ run vì vừa thức dậy sau một giấc ngủ dài. Cánh cửa phòng khép lại sau lưng, em nhìn quanh hành lang trống trải, ánh sáng vàng dịu từ những chiếc đèn tường chiếu xuống nền gỗ bóng loáng. Cả ngôi nhà im lìm, chỉ nghe tiếng bước chân của chính mình vang nhẹ.Đi tới lan can nhìn xuống phòng khách, em thấy mẹ anh và em trai anh đang ngồi đối diện nhau, vẻ mặt nghiêm túc nhưng vẫn nhẹ nhàng, như đang trao đổi một chuyện quan trọng. Mẹ anh thỉnh thoảng gật gù, tay chỉ về một vài chỗ, còn em trai anh thì chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng nói vài câu.
Dương Gia Nam_N (Em Trai Anh)
mẹ à, anh ta nằm im như vậy 1 năm rồi lấy vợ cho anh ta lmj chứ
Hồng Thu (Mẹ Anh)
con ko đc nói anh con như vậy, con nên nhớ con ko bằng anh con đâu
Dương Gia Nam_N (Em Trai Anh)
anh ta thì có j chứ, thân thì nằm liệt mà cũng lấy vợ sao?
Hồng Thu (Mẹ Anh)
con im ngay cho mẹ
Dương Gia Nam_N (Em Trai Anh)
mệt ghê //bỏ đi//
Hồng Thu (Mẹ Anh)
hazzz đúng là
Em khẽ thở ra, không dám bước xuống, chỉ đứng trên lan can, ánh mắt lén quan sát từng cử chỉ của họ. Cảm giác vừa tò mò vừa bẽn lẽn trộn lẫn trong lòng em, tim đập nhanh mỗi khi họ quay sang phía cửa, khiến em phải nhích lùi ra xa một chút.
Comments
Quynh Anh
gia nam mà t cứ đọc nhầm thành tra nam😇😇😇😭😭😭😞😞😞
2025-09-06
3
linaa🍇
bị mê bả vt truyện á, vt hay lắm luôn
2025-08-22
2
Mùa Đông Tokyo
ra típ đi bà, tui vẫn còn lụy bộ kia😭
2025-08-22
1