[HùngAn] Trong Bóng Đêm Không Nối Thoát
Chap 3: Tự do
Trong lúc anh đi gặp bạn anh thì em ở nhà đã tỉnh lại
Em tỉnh dậy thì thấy vẫn còn dây xích trên chân mình
Đặng Thành An
Sao lại vẫn còn dây xích ở chân thế này //giật mạnh//
Đặng Thành An
Đauu quá //mắt rưng rưng//
Đột nhiên em nhớ lại chuyện lúc sáng khi nói với anh, đầu óc nặng trĩu như vừa trải qua một cơn ác mộng
Đặng Thành An
Vậy là từ giờ mình sẽ sống như này sao
Đặng Thành An
Không....không được, phải tìm cách báo cho các anh mình biết mới được
Đặng Thành An
Nhưng làm cách nào đây
Đặng Thành An
Ở đây vừa không có điện thoại vừa không có internet, sao cứ có cảm giác như bị cắt đứt với thế giới ngoài kia vậy
Đặng Thành An
Có ai không cứu với, có ai không //hét vọng ra ngoài//
Em cố gắng cầu cứu nhưng không một tiếng đáp lại
Đặng Thành An
Hư......hức......hức sao không có ai đến cứu thế này, người đâu hết rồi
Tuyệt vọng em lấy tay cố gắng giật cái còng chân ra khiến cổ chân bật cả máu
Giật làm sao được khi cái dây xích còng em còn to hơn cổ tay em
Đặng Thành An
Các anh ơi đến cứu em đi
Em cứ thế khóc cho đến khi không còn nước mắt để mà khóc tiếp thì lúc này anh cũng về nhà
Lê Quang Hùng
Em ấy đâu có bị làm sao không?
nvp
À dạ chúng tôi cũng không biết nữa //sợ hãi//
Lê Quang Hùng
Tao bảo chúng mày như nào, phải để ý đến em ấy rồi mà, em ấy mà có chuyện gì thì chúng mày cũng đi chết đi //quát nên//
nvp
Dạ chúng tôi xin lỗi, chúng tôi sẽ để ý hơn vào lần sau ạ, xin cậu chủ tha cho chúng tôi lần này //quỳ xuống nói//
Anh không nói gì mà chỉ hất cằm về phía đám người hầu
Vệ sĩ hiểu ý mà đưa xuống hầm để xử
Xong rồi anh chạy thật nhanh đến phòng của em
Các bạn có thắc mắc là em hét như vậy sao đám người hầu không nghe thấy ko
Phải là nó đó, tầng cao nhất là cái tầng mà em bị nhốt
Dù em có hét đến mất giọng thì cx không ai nghe thấy đâu
Haizzzz cx không trách được :(((
Đến nơi anh mở khóa cửa bước nhẹ vào
Lê Quang Hùng
Em dậy rồi à?
Đặng Thành An
Anh đến đây làm gì? //giọng lạnh nhạt//
Đặng Thành An
Tôi thì có gì đâu mà anh xem
Lê Quang Hùng
Gọi anh xưng em //giọng kiềm chế//
Lê Quang Hùng
Em ăn gì chưa?
Chính lúc ấy, ánh mắt anh bất ngờ dừng lại nơi bàn chân thò của em. Vết thương đỏ ửng, rớm máu, in rõ trên làn trắng hồng kia
Lê Quang Hùng
Cổ chân em bị thương bao giờ thế kia? //giọng hốt hoảng chạy vội đến chỗ em//
Đặng Thành An
Em bị thương thì liên quan gì đến anh
Anh tức giận liền nắm lấy chỗ đang bị thương của em mà kéo sát lại mình
Lê Quang Hùng
Tôi nói cho em biết này, giờ cái thân thể này của em đều thuộc về tôi rồi, với lại sự kiên nhẫn của tôi có giới hạn, đừng có cái kiểu cứng đầu như vậy nữa, nếu không thì....//nhếch mép//
Đặng Thành An
Bị.....bị từ vừa lẫy //hốt hoảng trả lời//
Lê Quang Hùng
Sao lại bị thế?
Đặng Thành An
Em cố gỡ còng chân ra //giọng nhỏ dần//
Lê Quang Hùng
Em đói chưa tôi kêu đầu bếp làm món ngon cho em ăn
Anh từ từ tháo còng chân em ra và bế em xuống nhà để xử lí vết thương trong lúc đợi món
Lê Quang Hùng
Lần sau đừng có làm vậy nữa được không anh xót lắm //vừa bôi thuốc vừa nói//
Đặng Thành An
Vậy anh đừng có làm thế nữa thả em ra đi
Lê Quang Hùng
Không được //gằn giọng//
Đặng Thành An
Không, ý em không phải là như thế mà là anh tháo ra cho em đi lại như người bình thường, đi học, đi chơi,...làm những việc em thích
Đặng Thành An
Em hứa với anh sẽ ở đây với anh mãi mãi
Lê Quang Hùng
Tôi xin lỗi em nhưng mà tôi không làm được. Nếu làm thế thì em sẽ trốn đi rồi sao, không ở bên tôi nữa rồi sao, tôi sợ mất em lắm //nghẹn nghào nói//
Lê Quang Hùng
Mong em hiểu cho tôi //hôn nên trán em//
Lê Quang Hùng
Chuyện này kết thúc ở đây được rồi đi ăn thôi
Nói rồi anh bế em ra bàn ăn, em chỉ biết rúc mặt vào hõm cổ anh mà khóc
Em biết rằng từ giờ tự do của mình sẽ biến mất rồi.
Comments