[Hungan] Khi Mắt Âm Dương Giao Thoa
Chap2. Cuộc điều tra đầu tiên
Quang Hùng nhìn chằm chằm vào bức tường cũ kỹ, nơi Thành An vừa chỉ. Vết nứt nhỏ kéo dài từ trần xuống sàn, nhưng không có gì đặc biệt
Anh vẫn không tin vào những gì mình vừa nghe, nhưng ánh mắt kiên định của Thành An và sự trầm ngâm của Quang Anh khiến anh phải suy nghĩ lại
Lê Quang Hùng
//Hoài nghi// Cậu chắc chứ?
Lê Quang Hùng
Một bức tường bị nứt thì có liên quan gì?
Thành An không nói gì, chỉ cúi xuống, nhặt một viên gạch vỡ và vẽ lên đó một hình ngôi sao 6 cánh
Hình vẽ đơn giản nhưng lại mang 1 vẻ ma mị lạ thường
Đặng Thành An
//Thì tầm// Hình này...
Đặng Thành An
Nó ở khắp nơi trong ngôi nhà
Quang Hùng và Quang Anh nhìn nhau. Hình ngôi sao 6 cánh, một biểu tượng của phép thuật cổ xưa
Đặng Thành An
//Nhìn anh - ánh mắt đầy kiên định// Tôi nghĩ anh nên đập bức tường này đi
Đặng Thành An
//Cắt ngang// Anh hãy tin tôi!
Anh nhìn cậu rồi liếc sang Quang Anh. Quang Anh nhìn anh ánh mắt rối bời
Nguyễn Quang Anh
Tôi nghĩ, anh nên nghe theo cậu nhóc này
Dù lý trí không muốn nhưng vì hoàn cảnh hiện tại, anh cũng đành phải đồng ý
Sau khi nhóm công nhân đến và phá bức tường, một không gian bí mật hiện ra
Bên trong là một căn phòng nhỏ đầy bụi bặm và mạng nhện
Ở giữa là một chiếc rương gỗ cũ, được khóa bằng một ổ khóa đã rỉ sét
Khi Quang Hùng mở được khóa. 1 cuốn sổ tay ố vàng và 1 chiếc máy nghe nhạc cassette đã cũ kĩ nằm bên trong
Quang Hùng cầm cuốn sổ lên, từng trang giấy mỏng manh chứa đựng những nét chữ thanh mảnh của phụ nữ
Đó là nhật ký của người chủ cũ, một nữ nghệ sĩ dương cầm
Cô viết về tình yêu, về những ước mơ dang dở và nỗi đau bị phản bội
Quang Anh cầm chiếc máy cassette, bấm nút Play
Một bản nhạc dương cầm du dương cất lên, nhưng không lâu sau, bản nhạc bị ngắt quãng bởi những tiếng ồn lạ, tiếng thì thầm và cả tiếng khóc thút thít
Thành An đột nhiên giật mình, lùi lại một bước
Đặng Thành An
Tiếng khóc đó... là cô ấy
Quang Hùng và Quang Anh ngạc nhiên, họ không nghe thấy tiếng khóc nào cả, chỉ có tiếng rè rè của băng
Sau buổi làm việc, Hùng mời An đi ăn trưa. Bầu không khí vẫn còn chút gượng gạo
Hùng vẫn không thể tin vào những gì mình vừa chứng kiến. Anh vốn là người thực tế, nhưng mọi thứ hôm nay đều vượt ra ngoài logic
Lê Quang Hùng
Tại sao cậu lại thấy mấy thứ đó??
An im lặng một lúc, rồi thở dài
Đặng Thành An
Từ nhỏ... Tôi luôn thấy những điều mà người khác không thấy. Tôi xem nó là một lời nguyền
Đặng Thành An
Tôi sợ nó...
Đặng Thành An
Tôi đã luôn cố gắng che dấu nó.. nhưng không thể
Hùng lắng nghe, không phán xét. Anh chợt nhớ đến những câu chuyện về mẹ mình, người đã biến mất một cách bí ẩn
Cha anh luôn nói rằng mẹ anh chỉ bỏ đi, nhưng Hùng luôn cảm giác có gì đó không đúng
Lần đầu tiên, anh nghĩ rằng có thể mẹ anh cũng có một năng lực nào đó, và đó là lý do bà biến mất
Lê Quang Hùng
Cậu có khả năng đặc biệt, nó không phải là lời nguyền, nó là một món quà..
Lê Quang Hùng
//Nhìn cậu// Hãy dùng nó để tìm ra sự thật
Ánh mắt của An dấy lên một chút hy vọng. Cuộc sống cô độc của cậu bỗng chốc được thắp sáng bởi sự tin tưởng của một người xa lạ
Hùng không những không sợ cậu, mà còn muốn giúp cậu
Đặng Thành An
Nhưng.. chúng ta nên bắt đầu từ đâu?
Hùng lấy ra bức ảnh cũ từ ví, đó là bức ảnh của cha anh
Lê Quang Hùng
Tôi cần tìm hiểu về cha tôi. Ông ấy mất ngay sau khi mua ngôi biệt thự này
Lê Quang Hùng
Tôi nghĩ có một mối liên kết giữa cái chết của ông và những bí ẩn ở đây
An nhìn vào bức ảnh. Một cảm giác quen thuộc ùa về
Cậu đã từng nhìn thấy linh hồn của cha Hùng, nhưng đó chỉ là một hình ảnh thoáng qua trong mơ
Cậu biết rằng linh hồn đó đang cố gắng nói với cậu một điều gì đó, nhưng cậu chưa thể hiểu
Khi trở về nhà, An bắt đầu vẽ lại những gì anh thấy ở ngôi biệt thự
Cậu vẽ lại linh hồn của nữ nghệ sĩ dương cầm, và bên cạnh cô là một người đàn ông
Hùng đã hỏi anh rất nhiều về người đàn ông này. An không biết, cậu chỉ có thể vẽ lại những gì cậu nhìn thấy..
Quang Anh cũng gọi điện cho Hùng, thông báo rằng anh đã tìm được thêm manh mối
Nguyễn Quang Anh
📞 : Tôi đã tìm thấy thông tin về một nhóm người từng sống trong ngôi biệt thự này
Nguyễn Quang Anh
📞 : Có vẻ như họ có liên quan đến một vụ án khác, đã bị chìm vào quên lãng từ lâu
Cùng lúc đó, tại nhà của Hoàng Đức Duy, Duy đang hoang mang với những gì mình vừa thu âm được
Âm thanh rè rè như tiếng sóng vô tuyến, nhưng lẫn trong đó là những tiếng nói không rõ ràng, và một câu nói lặp đi lặp lại: "Cứu... tôi... với..."
Đức Duy nhút nhát, sợ hãi, nhưng Duy biết mình không thể lờ đi
Cậu lấy hết can đảm, gửi bản ghi âm cho người anh tin tưởng nhất: thám tử Nguyễn Quang Anh
Comments
nề ca chê cha la cà
hay nhaa
2025-09-03
1