Ngắm nghía một hồi thiếu niên trong gương, Cảnh Ngạn mới chợt bừng tỉnh.
Ghép lại từng chi tiết nhỏ, Cảnh Ngạn cảm thấy hơi quen quen, giống như cậu đã từng đọc ở đâu đó. Đúng rồi, đây chẳng phải đoạn đầu của cuốn tiểu thuyết ngôn tình mà cậu đã từng đọc qua trước kia sao?
Nhân vật Cảnh Ngạn... chỉ là một nhân vật phụ qua đường!
Cậu đây là... xuyên sách rồi?!
Nhưng mà sao lại là một nhân vật phụ qua đường? Ít nhất cũng phải vào vai nam thứ chứ?!
Con mẹ nó, uổng công bao năm làm Ảnh đế, ấy vậy mà không có đất diễn!
Cảnh Ngạn khóc ròng, tự than trách cho số phận hẩm hiu của bản thân. Cậu đâu biết rằng, cách vài bước chân, bên trong buồng vệ sinh kế bên cậu, có một người đàn ông đang cảm thấy nghi ngờ nhân sinh.
Hình Kỷ Xuyên trong bộ trang phục giả dạng làm nhân viên giao hàng đứng thất thần trong phòng vệ sinh, nội tâm hoang mang tột độ khi nghe thấy hàng loạt âm thanh xa lạ vang lên bên tai.
Hắn còn tưởng bản thân gặp quỷ, nhưng khi nghe thấy tiếng nước xả ở bồn rửa tay bên ngoài, hắn mới sực tỉnh.
Trên đời này làm gì có quỷ chứ! Nhưng mà... những âm thanh kia giống như tiếng lòng của ai đó, cứ rót vào tai khiến Hình Kỷ Xuyên khó chịu.
Hắn mở cửa, nhìn chằm chằm bóng lưng đang đứng trước bồn rửa tay. Một linh cảm mãnh liệt thôi thúc hắn tiến lại gần, như muốn xác nhận suy đoán của bản thân.
"Này! Cậu có nghe thấy tiếng gì không?"
Hình Kỷ Xuyên khẽ vỗ vai thiếu niên trước mặt, hỏi một câu không đầu không đuôi. Cảnh Ngạn giật mình, quay đầu lại nhìn người vừa gọi cậu, đôi mắt bỗng bừng sáng hơn cả vì sao trong đêm tối.
Aaa... Đẹp trai quá! Chết tiệt, mình muốn cong ngay lập tức!
Nhìn thiếu niên xinh đẹp động lòng người trước mặt, Hình Kỷ Xuyên thoáng sửng sốt. Quả nhiên... hắn vậy mà nghe thấy tiếng lòng của cậu.
"Khụ khụ... Vừa nãy anh hỏi gì cơ?"
Cảnh Ngạn ho khan vài tiếng, tạm gác cơn háo sắc đang trỗi dậy trong lòng, bình thản hỏi người đối diện. Cái tính háo sắc này của cậu phải tém tém lại đi thôi, nếu không dọa đến người ta thì tiêu.
"À... không có gì."
Hình Kỷ Xuyên xoa xoa cằm, đảo mắt qua lại. Vừa nãy hắn chỉ hỏi để xác nhận chuyện kia, may mắn thiếu niên trước mắt không nghe thấy, nếu không bây giờ trong hình huống này cũng không biết làm sao mà giải thích.
Cảnh Ngạn không mấy để tâm đến lời nói của người đàn ông trước mặt, cái cậu chú ý đến từ nãy đến giờ chỉ có nhan sắc yêu nghiệt của hắn mà thôi.
Mắt phượng hẹp dài, sống mũi cao thẳng tắp, đôi môi mỏng manh gợi tình, đường nét trên khuôn mặt đẹp không góc chết. Nếu người này tham gia vào giới giải trí, không cần xét đến tài năng, chỉ với nhan sắc này thôi đã đủ để trở thành người nổi tiếng rồi.
Mà khoan... nhân viên giao hàng thời nay đẹp trai như vậy ư? Má ơi, mình thật sự muốn cong!
"..."
Hình Kỷ Xuyên giật giật khóe môi, xém chút nữa muốn mở miệng mắng người, nhưng may thay kiềm chế lại. Vừa mới gặp mặt có vài phút đồng hồ mà hắn đã nghe thấy tiếng lòng của cậu nói "muốn cong" hai lần rồi, nếu còn ở đây thêm nữa chắc hắn điên mất.
"Cảnh Ngạn, quản lý Chu tìm cậu kìa."
Cả hai người nào đó đang nhìn nhau "đắm đuối" thì đồng nghiệp Cảnh Ngạn đi vào, cậu ta không nhanh không chậm bỏ lại một câu cho cậu, rồi bước vào buồng vệ sinh gần nhất, giải quyết nỗi buồn.
Cảnh Ngạn tiếc nuối ngắm nhìn người đàn ông đẹp trai trước mắt lần cuối, sau đó nhanh chóng rời đi.
Hình Kỷ Xuyên nhìn theo bóng lưng thiếu niên khuất dần sau cánh cửa, khóe môi hắn cong cong.
"Cảnh Ngạn à... cũng khá thú vị đấy!"
Mấp máy môi phát ra thứ âm thanh trầm khàn, Hình Kỷ Xuyên chỉnh lại bộ trang phục nhân viên giao hàng trên người, tiêu sái rời khỏi phòng vệ sinh nam.
Tối muộn, Cảnh Ngạn mới lững thững trở về nhà. Do không có kí ức của nguyên chủ nên cậu phải mày mò cả buổi mới tìm ra nơi ở, có quá nhiều thứ cần thích nghi, nhất thời cậu không biết bắt đầu từ đâu.
"May thật, có vẻ như nguyên chủ này cũng là một thiếu gia giàu có!"
Đưa mắt quan sát căn hộ đầy đủ tiện nghi một lượt, cậu không ngừng cảm thán. Ngó nghiêng mọi ngóc ngách trong nhà hồi lâu, cậu mới đi tắm rửa thay đồ.
Trước đây khi còn là Ảnh đế, cậu sống một mình, nên công việc bếp núc cậu đều phải tự túc. Chính vì lẽ đó, tay nghề nấu nướng của cậu cũng rất tốt.
Không khoa trương hay ngon cực đỉnh như mấy đầu bếp ở nhà hàng năm sao nấu nhưng tuyệt nhiên cũng không thua kém là bao.
Tự tay nấu bữa tối xong xuôi, Cảnh Ngạn bắt đầu thưởng thức. Ăn uống no nê, cậu dọn dẹp bếp một chút, rồi mới trở về phòng ngủ.
Thả người nằm xuống chiếc giường êm ái, Cảnh Ngạn mệt mỏi nhắm mắt lại.
Cả ngày bị gã quản lý khách sạn sai bảo, cậu mệt rã rời. Ngay cả trong suy nghĩ cũng muốn nghỉ việc, chỉ là tạm thời chưa xác định được một số chuyện, nên cậu vẫn do dự.
"Haizz... tự nhiên lại nhớ tới nhân viên giao hàng kia là sao ta? Mà... công nhận anh ta đẹp trai thật!"
Lẩm bẩm một hồi, Cảnh Ngạn bắt đầu bộc phát cơn háo sắc. Kiếp trước làm Ảnh đế, gặp không ít người nổi tiếng với nhan sắc cực phẩm, tuy nhiên, người đàn ông cậu gặp trưa nay vẫn là yêu nghiệt nhất.
Cái quái gì vậy cha nội? Sao mình lại nghĩ đến anh ta?!
Khẽ vò đầu bứt tai, Cảnh Ngạn cố xua tan đi mớ suy nghĩ hỗn loạn trong đầu. Song, cậu ép mình chìm vào giấc ngủ.
Một đêm này, Cảnh Ngạn đã mơ một giấc mộng dài, chính xác là nhìn thấy cả một đời của nguyên chủ. Dù là thiếu gia con nhà quyền quý nhưng nguyên chủ dường như sống cũng không được tốt cho lắm.
Sinh ra ở vạch đích, lớn lên trong nhung lụa nhưng nguyên chủ lại cô đơn đến lạ. Cha mẹ bận bịu với công việc, bỏ bê không quan tâm cậu ấy.
Từ nhỏ vì nhút nhát, nên chẳng có lấy một người bạn, bởi lẽ đó nguyên chủ cái gì cũng phải đối mặt, vượt qua một mình.
Cậu ấy không thiếu tiền nhưng lại thiếu tình yêu thương của cha mẹ, một mái ấm gia đình trọn vẹn,... nguyên chủ còn thảm hơn cả Cảnh Ngạn kiếp trước.
Nhưng không sao, nếu ông trời đã cho Cảnh Ngạn cậu sống lại nương nhờ thân thể cậu ấy, thì cậu nhất định sẽ thay đổi mọi thứ.
Kể cả kết cục chết cô độc trong nguyên tác.
Updated 53 Episodes
Comments
Ngọc Trang
Ui tốc độ xem trai của a CN đứng t2 k ai dám tranh đứng thứ 1 luôn á, mới gặp có vài phút mà muốn mình phải cong tới tận 2l làm người đối diện muốn bỏ chạy. Mà k ngờ nguyên chủ này đáng thương đến thế sinh ra ở vạch đích thì sao sống trong nhung lụa nhưng thiếu vắng tình thương thì sẽ buồn tủi lắm, chỉ mong lần xuyên sách này a sẽ thấy đổi vận mệnh tất cả..
2025-09-04
  4
So Lucky I🌟
Cũng đến chịu anh bé luôn rồi, lần đầu chạm mặt anh lớn có chút xíu thôi mà anh đã hai lần muốn cong, làm anh lớn muốn mở miệng mắng người rồi kìa/Facepalm//Facepalm//Facepalm//Facepalm/
2025-09-03
  8
Uý San
Chắc chắn từ giờ đến cuối tháng 9 end truyện để tui đu nhá!
2025-09-02
  5