[DuongKieu] Thua Em Từ Khoảng Khắc Ấy
Khởi đầu
Nếu có ai hỏi tôi rằng, tôi từng nghĩ bản thân sẽ kết hôn như thế nào
thì câu trả lời chắc chắn sẽ chẳng giống hiện tại một chút nào.
Tôi từng tưởng tượng một lễ cưới giản dị, nhưng có hoa trắng phủ đầy lối đi, có âm nhạc du dương, có ánh mắt ấm áp của người đàn ông cô yêu thương.
Chứ không phải một đám cưới nhỏ đến mức chỉ vài người trong gia đình biết.
và một chú rể gần như xa lạ mà tôi không yêu
Người đàn ông ấy Trần Đăng Dương.
Tôi và anh vốn chẳng hề có tình cảm.
Dương là người thừa kế của một tập đoàn lớn, lạnh lùng, kiêu ngạo, và xa cách như một tảng băng . Anh ta chẳng bao giờ nhìn tôi nhiều hơn vài giây, càng không cho tôi cảm giác mình quan trọng.
Thế nhưng, chỉ trong một thời gian ngắn , tôi lại trở thành vợ của anh.
Tất cả bắt đầu từ một buổi chiều tháng sáu.
Phòng khách Trần gia lúc nào cũng mang một bầu không khí nặng nề. Trên chiếc ghế cao, Trần lão phu nhân ngồi vững chãi, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào người cháu trai duy nhất.
Bà dương
Sau thằng nhóc con vẫn biết nhớ đến người bà này à
Dương
Con đến đây bàn một vài chuyện với bà
Bà dương
Ồ , con muốn gì ở một bà già này
Dương
Con muốn bà giao lại cổ phần công ty lại cho cháu
Dương
Con không thể nào để lão ta đó cướp lấy tâm huyết thời còn sinh thời của mẹ cháu
Bà dương
Lão ta , ông ta là cha ruột cháu đó
Dương
Ông ta không phải cha cháu!
Bà dương
Dương, nếu con muốn công ty, bà sẽ giao. Nhưng với một điều kiện.
Bà dương
Con phải kết hôn.
Bà dương
Con muốn trở thành người đàn ông gánh vác cả tập đoàn? Vậy phải chứng minh mình đủ trưởng thành để lo cho một gia đình trước
Bà dương
Ta không cần một kẻ sống vô trách nhiệm nắm giữ Trần thị.
Dương siết chặt tay. Anh nhớ lại hình ảnh quá khứ
Dương
Cháu không cần một cuộc hôn nhân gượng ép
Bà dương
Con có thể chọn không cưới. Nhưng nếu vậy, đừng bao giờ nghĩ đến chuyện ngồi vào ghế chủ tịch
Không khí lặng ngắt. Ánh mắt Dương tối lại, rồi khẽ cười nhạt:
Dương
Được. Cháu sẽ kết hôn.
Ánh đèn vàng nhạt hắt xuống, tiếng nhạc rộn ràng. Dương ngồi dựa vào ghế sofa trong một góc khuất, ly rượu sóng sánh trên tay. Đối diện anh là Hùng và Quang Anh
Hùng
Nói thật nhé, nếu đã buộc phải cưới, mày cứ chọn một người phù hợp. Lấy nhau một thời gian rồi ly hôn, có giấy tờ là xong. Chuyện đơn giản.
Dương
Phù hợp? Với tao, chẳng ai phù hợp cả.
Dương
Mấy đứa tiểu thư chỉ biết suốt ngày mua sắm điệu đà kia ư
ngả người ra sau, nhướng mày
Quang anh
Hay là… mày thử liên lạc lại với cô ấy đi?
Quang anh
Dù sao thì người đó vẫn từng là người mày…
Ly rượu trong tay Dương khựng lại. Đôi mắt đen sâu hun hút bắn ra tia lạnh lẽo.
Dương
Đừng nhắc đến cô ta trước mặt tao
Quang Anh thoáng lúng túng
Quang anh
Tao chỉ nói sự thật thôi.
Quang anh
Cả đám bọn tao đều biết trong lòng mày từng có ai.
Quang anh
Nhưng mà… lâu nay không ai liên lạc được với cô ấy , có khi…
Dương đập mạnh ly rượu xuống bàn, tiếng thủy tinh vang dội át cả tiếng nhạc.
Dương
Là Cô ta đã chọn rơi đi
Dương
Tao không cần một kẻ bỏ rơi tao.
Không khí chùng xuống. Hùng thở dài, liếc Quang Anh một cái ra hiệu im lặng, rồi quay sang Dương.
Hùng
Nghe tao đi, cứ chọn một cô gái phù hợp
Hùng
Chỉ cần danh nghĩa, hết thời hạn thì ly hôn
Hùng
Vừa giữ được công ty, vừa không vướng bận.
Dương im lặng. Trong mắt anh, ánh sáng lướt qua đầy tính toán.
Một cuộc hôn nhân giả dối, chỉ là giao dịch. Có lẽ… chính là con đường duy nhất anh có thể chọn.
Đăng
Đây là danh sách các tiểu thư tham gia buổi tiệc tối hôm nay
Đăng
Phù hợp với tiêu chí của cậu
Đăng
Và có mối quan hệ lợi ích với trần thị
Dương
Toàn những người gì không vậy
Bổng dương dừng lại ở một trang
Cô gái trong ảnh mặc váy trắng nhã nhặn, nụ cười dịu dàng, đôi mắt sáng trong lạ thường.
Nụ cười ấy… giống hệt nụ cười của mẹ anh năm xưa.
Đăng
Đây là Kiều, con gái út của gia đình họ nguyễn
Đăng
Tính tình nổi tiếng hiền lành, lễ độ , xinh đẹp
Đăng
Gia đình cô ấy cũng từng bày tỏ mong muốn được kết thông gia với Trần gia
Một thoáng do dự thoáng qua, rồi giọng anh trầm xuống:
Dương
Được. Để mắt đến cô ta
Trong căn phòng trang điểm
Kiều nhìn mình trong gương, ánh mắt chất chứa mệt mỏi.
Kiều
Con thật sự không muốn đi
Kiều
Ở đó toàn những người giả dối
Kiều
chẳng thoải mái chút nào
Mẹ kiều
đây là cơ hội tốt
Mẹ kiều
Con chỉ cần xuất hiện, giữ phép tắc, đừng làm mất mặt là được.
Khang đứng dựa vào cửa, khẽ chau mày.
Hai khang
em nó không thích thì thôi
Hai khang
Sao cứ phải ép ?
Kiều nhìn khang với ánh mắt cầu cứu
Ba kiều
Con gái trong nhà giống như quả bom nổ chậm
Ba kiều
để nó ngồi yên một chỗ chỉ tổ lãng phí
Ba kiều
Chi bằng cho nó đi gặp gỡ, mở ra cơ hội cho cả gia đình
Cô hiểu, bản thân chẳng có quyền lựa chọn.
Từng dãy đèn sáng rực lướt qua
nhưng trong lòng cô chỉ thấy lạnh lẽo
Khang nghiêng đầu sang nhìn cô, giọng trầm ấm
Hai khang
Có anh ở đây, anh sẽ không để ai bắt nạt em
Sảnh tiệc rực rỡ ánh đèn, tiếng nhạc du dương vang lên
Từng nhóm người ăn mặc sang trọng tụ tập
ly rượu vang sóng sánh trong tay, những lời khen ngợi giả dối vang khắp nơi.
Kiều bước vào cùng anh trai Khang
Váy trắng dịu dàng khiến cô nổi bật giữa đám đông
nhưng ánh mắt lại lạc lõng
Cô không quen với những nụ cười xã giao
càng không thích ánh nhìn soi mói từ mọi phía
Khang nghiêng đầu, thì thầm
Hai khang
Chào vài người thôi
Hai khang
rồi em tránh ra góc nào đó cho thoải mái
Hai khang
Để anh lo phần còn lại.
Kiều khẽ gật, miễn cưỡng mỉm cười khi Khang giới thiệu.
Kiều
Chào ông, chào bà… rất hân hạnh
Những cái bắt tay, những lời khen sáo rỗng trôi qua như cơn gió.
Kiều càng lúc càng thấy mình như một quân cờ bị sắp đặt sẵn
ánh mắt sắc lạnh dõi theo từng cử chỉ của kiều
Anh thấy sự gượng gạo trong nụ cười
thấy đôi tay khẽ siết chặt vạt váy khác biệt hoàn toàn so với những tiểu thư đầy tham vọng đang vây quanh
ánh mắt anh thoáng trầm xuống
Đúng lúc bầu không khí trở nên ngột ngạt với Kiều
một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng
Kiều quay lại, ánh mắt lập tức sáng hơn
An
Gia đình chồng cũng có lời mời
An
nên chồng chạy đi tìm ngay
Comments