Chương 5_Khí thế bức người

Đúng sáu giờ, Thường Tiểu Niệm đến nhà của anh, trên người cô là bộ váy dạ hội màu tím huyền ảo, được thế kế vô cùng sắc sảo, chiếc váy cúp ngực để lộ ra một phần ngực tròn trịa mê hoặc mắt nhìn.

Đôi chân trắng mang đôi cao gót cùng màu, khoảng năm phân, cô mở cửa xe, đi ra chập chững như em bé vừa biết đi, cô không biết ba cô có lừa cô không nữa..

Đi từ thiện cần phải mặc váy dạ hội nữa sao?

Còn có, cô là lần đầu mặc nó, mang đôi guốc cao như vậy, thử hỏi cô làm sao đi cho được?

Mộ Cẩn Thiên đã thay y phục từ lâu, bây giờ chỉ chờ cô đến, ngay liền đó, thuộc hạ vào báo cho anh là cô đã đến. Nhưng kiểu cô đi rất lạ.

Mộ Cẩn Thiên cứ nghĩ chân cô bị thương nên vội chạy ra.

Thấy được vẻ đẹp thuần khiết kia vô tình làm cho anh phải nhìn say. Cứ như đã lọt vào mê cung tình ái không có cách thoát ra.

"Tiểu Niệm, cô sao vậy?".

Thường Tiểu Niệm bất giác ngẩng đầu lên nhìn Mộ Cẩn Thiên.

Cách gọi của hắn như chứa đựng sự dịu dàng trong đó. Cô không hỏi về việc anh biết tên cô, vì anh có thể, anh chỉ cần điều tra là biết.

Trên đời này, chỉ có hai người biết rõ tên của ' sát thủ ẩn danh' đó là ba cô, và em trai nuôi. Đến hôm nay lại có thêm một người là Mộ Cẩn Thiên.

"Tôi không sao? Nhưng mà tôi không đi được, đôi guốc này rất đáng ghét"_Thường Tiểu Niệm chỉ trích đôi guốc. Khuôn mặt xinh đẹp nhăn lại.

Điều đó, khiến anh lùi cười, nhưng không cười ra mặt:"Cô đáng yêu thật!".

"Đủ rồi, đi thôi, tôi không có thời gian ở đây nói chuyện phiếm với anh".

Vừa mới khen cô được một câu thì cô lại tiếp tục trở nên lạnh tanh.

Cô gái này, thật khó hiểu ?

"Đi xe tôi"_Mộ Cẩn Thiên lên tiếng.

"Sao cũng được"

Chưa đầy hai phút, chiếc Lamborghini màu đỏ chạy đến, đỗ trước mặt cô và anh.

Người tài xế đi ra mở cửa cho cả hai vào.

Sau đó chạy đến nơi diễn ra buổi tiệc.

Cô không hiểu vì sao, đến đây rồi cô có cảm giác mình thật sự bị mắc lừa. Đây đúng là buổi tiệc dành cho những người có danh tiếng ở thế giới thương lưu lẫn thế giới ngầm mà. Dù cho cô ít tham gia thì sao?

Đối với việc cô biết những người ở đây là điều quá dễ, ngày nào mà cô chả điều tra họ trên máy tính. Từ chức danh đến chỉ số IQ của họ cô cũng biết.

Mộ Cẩn Thiên cùng cô bước ra khỏi xe, đứng trên thảm đỏ cho phóng viên chụp hình.

Anh thì thầm vào tai cô:"Khoát tay tôi".

Thường Tiểu Niệm dù rất bực mình nhưng vẫn làm theo lời anh.

Hai người như toát ra khí thế bức người làm cho mọi người ở đây đều phải khiếp sợ.

Hai người đi vào bên trong, Mộ Cẩn Thiên biết cô đi rất chật vật, cho nên dẫn cô lên cái bàn dành riêng cho anh ở trên tầng lầu, ở đây cũng rất yên tinh, ngoại trừ anh thì không có ai ở đây. Chỉ khi anh bảo họ lên.

Thường Tiểu Niệm ngồi xuống, ngay lập tức cô tháo đôi guốc ra,mắng:"Chết tiệt, dám làm ta đau, ta đánh chết mi".

"Đủ rồi, cô làm như vậy lát về làm sao đây? Cô định đi chân đất về à?".

"Anh nghĩ tôi là ai? Không đi cửa chính thì đi cửa sau, tôi là Thường Tiểu Niệm đó".

"Hết nói cô rồi"

--Đến lúc đồng hồ treo tường điểm mười giờ đêm, một bóng tối như bao trùm xuống thành phố, chỉ còn lại những ngọn đèn đường đủ màu sắc ở phía trước cửa của mỗi căn nhà.

Tạo nên một màu sắc vô cùng lung linh. Đẹp mắt.

Bây giờ ở hội trường ngày càng đông khách, cô lúc nãy chuẩn bị trốn khỏi đó bằng cửa sau, thì một cánh tay dài, được bao bọc bởi chiếc áo sơ mi màu trắng sạch sẽ không chút nếp nhăn.

Kéo tay cô lại, nói:"Cô định đi cửa sai thật à?"

Thường Tiểu Niệm chau mày, cô không thích ai đụng chạm vào mình, nhưng với anh thì rất khác, giống như anh cũng giống như cô, ưa sạch sẽ.

"Anh muốn gì đây?"

"Chúng ta đi cửa chính".

Mộ Cẩn Thiên nói, cô còn chưa nói kịp lại thì anh đã bế sốc cô lên, như kiểu hoàng tử bế công chúa, anh đi xuống lầu, rồi bước dần ra cửa.

Tất nhiên, sẽ có nhiều ánh mắt đổ dồn vào hai người, cò người dùng lời lẻ khen ngợi vì nịnh hót anh, còn có người sẽ ghen tị nhưng mà chẳng dám nói lớn, chỉ sợ anh.

"Mộ Cẩn Thiên, bỏ tôi xuống, anh làm gì vậy? Mau bỏ tôi xuống "_Thường Tiểu Niệm đập tay vào vai anh, rất nhiều cái nhưng mà anh giống như mình đồng da sắt hay sao á, không hề khán cự.

"Cô đánh càng nhiều tôi càng thấy như mình được gãi ngứa thôi"_Mộ Cẩn Thiên nhìn cô nói.

Ngay sau đó, anh đã bế cốt xe rồi, mở cửa đặt cô vào bên trong.

Lúc này cô mới hỏi:"Anh bế tôi quan minh chính đại đi như vậy? Không sợ người ta sẽ hiểu lầm sao?".

"Họ hiểu lầm cái gì?"_Mộ Cẩn Thiên mở khóa xe, chuẩn bị lên gar.

"Thì hiểu lầm là tôi và anh có gì đó, như vậy sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của anh".

"Cô đang lo cho tôi sao?"_Mộ Cẩn Thiên buông tay lái xuống, nhanh chóng đặt hai tay trên cửa kính, chắn trước mắt cô.

Ở khoảng cách này tất nhiên cả hai sẽ nhìn nhau rất rõ, cô né tránh ánh mắt đó:"Không có, tôi chỉ là đang nghĩ một Mộ Cẩn Thiên danh tiếng lẫy lừng như vậy mà đi bên cạnh là cô gái đến cả giày cũng không có, tôi chắc chắn là họ không biết là ai, nhưng anh thì khác".

Mộ Cẩn Thiên bậc cười:"Cho dù cho họ mười lá gan họ cũng không dám hé răng để bàn tán về tôi".

"Anh trước hết lấy tay ra được không?"_Thường Tiểu Niệm ngay lúc này nhận ra tim cô đập rất nhanh, đây là cảm giác mà cô có lần đầu.

---------

Hot

Comments

Nhu Ngoc 22

Nhu Ngoc 22

a lun lạnh lùng với cả thế giới nhưng a dịu dàng chỉ dành riêng cjo e mà thôi

2022-06-19

1

Toàn bộ
Chapter

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play