Phương Đàm cũng lấy làm ngạc nhiên, nhịn không được liếc sang Giang Nhẫn.
Giang Nhẫn châm điếu thuốc nhưng không hút, chỉ kẹp ở đầu ngón tay. Cảm nhận được ánh mắt của Phương Đàm, anh ngậm điếu thuốc vào trong miệng
Giang Nhẫn
Nhìn ông mày làm cái gì? Mày cũng tin vào mấy lời đồn đãi kia à?
Phương Đàm sợ anh tức giận
Phương Đàm
Không tin
Phương Đàm
"Đương nhiên bọn họ biết rõ, Giang Nhẫn cực kỳ ghét dạng nữ sinh như vậy."
Phương Đàm
"Bởi vì mẹ của anh Nhẫn chán ghét ba anh toàn thân đều toát ra mùi tiền tục tĩu dốt nát, khi nhìn anh Nhẫn và ba của anh ấy mãi mãi cũng như đang nhìn vào những thứ bẩn thỉu."
Phương Đàm
"Loại đàn bà này tâm tư vĩnh viễn đều cao hơn trời. Cũng không nghĩ lại một chút, nếu không có tiền chất đống thì làm sao cô ta có được cuộc sống nhàn nhã cơm áo không lo chứ."
Vị trí của Giang Nhẫn ở khá xa nên không thấy rõ cô gái kia trông như thế nào. Nhưng biểu diễn quả thật rất tốt, hai ngón tay của anh để điếu thuốc xuống. Ánh mắt vẫn rơi trên người cô.
Hàng mi dài của Mạnh Thính khẽ rủ xuống, điều cô nhạy cảm nhất chính là ánh mắt của Giang Nhẫn. Lần này cô không ngốc, ngón tay cô ấn xuống, cô phải thay đổi một phím đàn, cố tình phát ra một âm thanh sai. Mạnh Thính đàn thiếu mấy âm trên phím đàn, người xem bên dưới lúc này không còn cảm giác kinh ngạc nữa mà bắt đầu ríu rít ầm ĩ lên, chín người mười ý.
Thư Lan kinh sợ khó tin
Thư Lan
"Mạnh Thính sao có thể đàn sai"
Ở phía xa tiếng cười nhạo của Giang Nhẫn vang lên
Giang Nhẫn
"Chỉ có nhiêu đây trình mà cũng dám lộ diện để mất mặt?"
Mạnh Thính không muốn làm Thư ba ba thất vọng, nhưng cũng không nghĩ sẽ giúp Thư Lan.
Mạnh Thính
"Kiếp trước cũng bởi vì dồn hết công sức vào ngày hôm nay rồi để cho Thư Lan trở thành người có tiếng tăm khắp trường, đến khi chuyện thay mận đổi đào bị phát hiện, sức ảnh hưởng mới có thể lớn đến vậy."
Biểu diễn xong cô cúi người chào, chịu đựng hai mắt đau đớn mà rời khỏi. Thư Lan nhanh chóng kéo cô đến phòng thay đồ
Thư Lan
Sao chị lại đàn sai vậy?
Mạnh Thính tìm kính râm đeo lên, chỉ có ánh sáng này mới khiến cô dễ chịu. Cô không trả lời Thư Lan, Thư Lan vì gấp gáp chuyện khác nên không thèm để ý
Thư Lan
Chúng ta mau đổi lại quần áo
Hai chị em thay quần áo xong, Thư Lan nhịn xuống căng thẳng trong lòng, dặn dò Mạnh Thính
Thư Lan
Chị nhớ đi cửa sau đó
Mạnh Thính nghe đột nhiên giữ chặt cánh tay của cô ta
Mạnh Thính
Thư Lan em ghét chị lắm đúng không?
Thư Lan nháy mắt cứng đờ
Thư Lan
Chị ơi, chị nghĩ đi đâu vậy, chị tốt như vậy sao em nỡ ghét chị được. Thư Dương không thích chị nhưng em vô cùng thích chị nha.
Mạnh Thính buông tay cô ta ra, mệt mỏi nhắm mắt lại.
Mạnh Thính
"Nói dối"
Mạnh Thính
"Sống lại lần nữa cô mới hiểu, cặp anh em long phượng thai Thư Lan và Thư Dương này, một người bên ngoài thích cô, nhưng lại hận sao cô không chết đi. Một người bên ngoài lạnh nhạt, nhưng lại tình nguyện góp tiền giúp cô điều trị bỏng. Lòng người khó dò, nhất định phải trả một cái giá thật đắt mới có thể thấu hiểu."
Mạnh Thính
"Chỉ tiếc rằng kiếp trước cô còn chưa kịp trưởng thành đã phải bỏ mạng."
Mạnh Thính
"Nhưng kiếp này sẽ không."
Mạnh Thính
"Trở lại năm lớp mười một này, hết thảy đều có thể làm lại từ đầu."
Mạnh Thính đưa mắt nhìn Thư Lan nhấc váy vội vàng đi ra ngoài, cô biết cô ta muốn đi tìm Giang Nhẫn.
Mạnh Thính
"Kiếp trước vì một câu không tệ đầy hờ hững của Giang Nhẫn làm cho Thư Lan cực kỳ phấn khích. Nhưng bây giờ thì sao? Giang Nhẫn sẽ hứng thú với thứ giả mạo như Thư Lan sao?"
Cô cầm lấy cây gậy chống của mình, đẩy cửa sau đi ra ngoài.
Mạnh Thính
"Ca phẫu thuật rất thành công, hai tháng nữa là cô đã có thể một lần nữa nhìn thấy bầu trời và ánh nắng rồi. Kiếp này mọi thứ vẫn còn kịp."
Phía xa
Hạ Tuấn Minh
Anh Nhẫn, nhìn bên kia...
Hạ Tuấn Minh muốn nói lại thôi.
Từ cửa sổ phòng nghỉ nhìn xuống, bầu trời trong xanh như đã được gột rửa. Một nữ sinh mặc đồng phục trường Thất Trung, chống gậy đi về phía cổng trường.
Giang Nhẫn khoác tay lên bệ cửa sổ, ánh mắt nhìn theo ngón tay đang chỉ của Hạ Tuấn Minh, dừng lại ở bóng lưng gầy yếu của Mạnh Thính.
Comments