Phần 2.
---
Lớp tôi học môn Anh trên phòng riêng, tại do phụ huynh lớp tôi không đồng ý cho mua TV với máy chiếu í mà, nên giờ Anh nào cũng phải lết cái xác “già” xuống sân dưới học.
- Cho mượn cái bút coi – Cậu ấy quay xuống ngắt dòng suy nghĩ miên man của tôi\, mé đã mượn đồ mà làm như nó là bố mình không á!
- Mày không thể mượn tử tế hơn hả? – Tôi nheo mắt nhìn cậu ấy hỏi.
- Dạ không mày ạ - Cậu ấy tỉnh bơ đáp\, ngoan dữ dị trời-.-
- Mày cứ ngoan như này\, tao khỏi nhọc – Tôi đưa cây bút cho ấy tiện nói. Cậu ấy chu môi.
- Tao mà ngoan á\, chắc mày leo lên đầu làm mẹ tao luôn – Cậu ấy nói\, tôi bĩu môi một cái rồi thôi\, nói nữa chắc lớp trưởng cho vô sổ ngồi.
- Dương Việt Anh\, lên bảng kiểm tra bài cũ – Cô Linh dạy Anh văn lớp tôi nhìn cậu ấy nói\, tôi cười thầm. Nhìn mặt là biết chưa học bài rồi\, bà đây sẽ không chỉ bài mày đâu!
- Ê chỉ tao – Cậu ấy quay lại nhìn tôi với Hoàng\, BFF tôi ngay cạnh kia không nhờ\, nhờ hai đứa bàn sau chi dị-.-
- Không nhé\, thân ai nấy lo – Hoàng lắc đầu\, tôi chẹp miệng cảm thương cho tấm thân thằng nhỏ.
Haizz, làm gì để thiên hạ không ưa, giờ thiên hạ chả ai chỉ bài cho…
- Việt Anh\, lên bảng đi – Cô Linh nhắc lại lần nữa. Cậu ấy đứng dậy lên bảng.
Đề bài khá dễ, nhưng mà cậu ấy lại gần như mù đặc Anh :)), bài này tôi lại mới vừa học hôm bữa. Thôi thì mình làm người tốt một bữa đi ha!
-The word special describes something or someone important – Tôi đọc nhắc bài cho cậu ấy. Thật sự, nãy là năn nỉ tôi với Hoàng mà giờ lên bảng, chỉ quay xuống nhìn mình tôi còn Hoàng nó vứt đi mô không biết á.
Cậu ấy viết lẹ rồi chạy về chỗ, mặt mừng hết sức à.
- Cảm ơn nha – Cậu ấy quay lại nói với tôi. Tôi hơi nghệt mặt ra rồi gật đầu. Lần đầu tiên cậu ấy chịu nói cảm ơn tôi..
Dở vở ra để chép lại bài trên bảng, tôi ngồi tìm cây bút. Ớ-.- mới đây mà mất đâu mất tiêu rồi? Lại ai chôm bút của bổn nương roài-.-
- Lợn\, trả bút tao – Tôi vỗ lưng Lợn nói\, bình thường chỉ có thể là nó chứ không ai khác.
- Bút nào? Có lấy đâu mà trả - Nó trả lời mặt tỉnh bơ\, nhưng đừng tưởng thế là mị hong biết nhá.
- Trả đây\, ơ hay nhờ - Tôi nói\, nó trưng cái bộ mặt oan ức ra nhìn tôi. Hình như không phải nhỏ này lấy thật thì phải-.-
- Đm\, đứa nào lấy bút trả tao còn chép bài – Tôi nhìn Hoàng rồi lại nhìn đứa BFF\, nhìn cả cậu ấy. Ba đứa lơ tôi cả ba\, ta nói nó mất nết gì mô á :))
- Thằng Dương\, đưa bút nhanh – Bất chợt tôi thấy cậu ấy dơ cây bút của tôi lên\, tôi hơi đen mặt á nha.
- Không – Cậu ấy phồng má\, nhét luôn bút tôi vô túi quần.
Coi như tôi nể cậu là Crush tôi nên tôi không móc quần cậu.
-Không trả bữa sau khỏi ăn nha mày.
- Ơ thôi chị An\, tha em – Cậu ấy cầm cây bút trả cho tôi. Tôi cười thầm trong bụng\, ngoan như vậy từ đầu có phải tốt không?
---
Buổi liên hoan nhanh chóng đến với chúng tôi. Èo, ta nói cái Buffet của lớp tôi nó hài, nó kì dị gì đâu á. Buffet của người ta là đồ ăn thượng hạng, đồ ngọt các kiểu còn lớp tôi thì… chán không muốn tả luôn í :v Nào là Kimbap là nhiều nhất nhé, mấy nhóm làm luôn thành ra cứ hộp xếp đè hộp cả đống trên bàn. Rồi là viên chiên, bánh tráng trộn, xoài lắc, xoài dầm. Có nhóm còn mang cả thịt kho cơ :)) Riêng nhóm tôi có trái cây, tươi ngon cộng với mấy cái đông sương của con BFF nhà tôi. Nói chung là vẫn thịnh soạn lắm.
- Ê ê\, xíu chừa tao miếng dưa với xoài nha An – Cậu ấy miệng còn nhai chưa hết miếng bánh tráng trộn nhao nhao qua nói với tôi. Ề\, hiếm thấy thằng này gọi tôi bằng tên á nha.
- Không nhé!
- Ơ\, bạn bè ai làm thế?! – Miệng nói vậy thôi\, mắt vẫn đưa theo từng nhát dao của tôi di di trên quả xoài. Miệng không ngừng nhai nữa.
- Mày nghĩ tao bạn bè với mày chắc? – Tao nhướn mày lên vừa hỏi vừa trêu cậu ấy.
Đúng, chúng tôi không phải bạn bè, dưới mức bạn bè. Điều này tôi cũng nhắc đến không ít lần rồi!
- Không bạn bè thì người yêu – Thái độ tỉnh bơ\, nửa thật nửa đùa của cậu ấy làm tôi xém tưởng thật.
- Yêu cái ông bà già mày – Tôi lườm nguýt cậu ấy. Bây giờ tôi nói câu này\, rồi sau này cậu ấy cũng bật lại tôi bằng chính câu đấy.
Cậu ấy thôi, không nói qua nói lại với tôi nữa. Tôi kệ, tay thoăn thoắt đưa dao cắt trái cây. Ài, mấy vụ này tôi giỏi nhì nhà đó, nhất thì thuộc về mẹ rồi. Đến cuối tôi vẫn chừa cho cậu ấy đĩa trái cây, còn cắt rất khéo nữa.
-Này thằng kia, ăn đi chứ xíu hết lạnh bớt ngon – Tôi dí đĩa trái cây cho cậu ấy. Nhìn mặt cậu ấy tôi xòn xém mắc nghẹn hạt dưa :)) não cậu ta vẫn chưa load xong chuyện đang xảy ra thì phải. Ngơ ngác như chú nai vàng thế cơ mà!
- Ơ tưởng không để? – Cậu ấy cầm đĩa\, thuận tay bốc miếng xoài bỏ miệng nhai nhồm nhoàm. Tôi nhún vai không trả lời.
Thật ra thì cũng không định cắt cho người đâu. Chỉ tại bổn nương thương chó bị đói ấy mà, người cũng biết tình thương động vật của bổn nương nó vô bờ bến cỡ nào rồi đó!
- Mày cũng tốt bụng quá cơ – Cậu ấy chấm muối ớt\, cắn miếng nhìn tôi nói xong lại cắn miếng\, lại nhìn tôi với ánh mắt muốn cắn người-.-
Êu, bổn nương không ngờ ngươi là người như rứa ~
Mấy đứa con trai trong lớp thấy cậu cầm đĩa trái cây cũng xúm vào ăn ké mấy miếng. Đi đâu nãy giờ, để mấy chị nghén trong lớp ăn hết phần trái cây, may có An đây làm phước cắt cho cậu Crush đĩa này. Không thì mấy người còn lâu mới có ăn nhé.
- Đâu ra đĩa quả ngon thế? – Thằng Huy chôm miếng ổi vừa nhai vừa nói.
- Trên trời rớt xuống đấy – Crush tôi tỉnh bơ trả lời. Muốn khiêng bàn đập vào đầu cậu ta luôn á! Thể loại mất nết.
Tôi ngồi ở bàn mình, con bạn thân ngồi cạnh làm đủ trò trên người tôi. Mà thôi kệ cha nó, tôi vẫn nên tập trung vào việc của tôi hơn. Tôi với cậu ấy cũng nhanh quên chứ nhỉ? Mới đây không lâu còn cãi nhau nảy lửa cơ, mà chuyển chỗ về một nhóm cái lại thân nhau, mỗi tội quan hệ vẫn dưới bạn bè!
Cô vào, ai về chỗ đấy. Khi nãy cắt trái cây, ngoài đĩa của cậu ấy tôi cũng có để một đĩa khác cho cô. Tôi vẫn là đứa có tình cảm nhất :))
Lớp tôi tính vui, lúc nào cũng cười đùa thoải mái được. Kể cả lớp bị giờ B, bị trừ điểm thi đua, xếp hạng cuối trường vẫn nhe rang cười khì khì. Lớp nào chớ 7a2 thì chưa bao giờ thiếu tiếng cười. Mà vựa muội mặn nhất, đắt nhất đang ngồi phía trước tôi đấy.
- Dương\, tao bảo – Tôi đưa tay vỗ lưng cậu\, cậu quay liền xuống. Tác phong nhanh nhẹn\, đáng khen.
- Cái gì?
- Chơi kéo búa bao với tao\, tao thắng mày lên hát – Tôi nháy mắt nói với cậu ấy. Cậu ấy tuy vỡ giọng tuổi dậy thì nhưng hát hay cực\, giọng bắc mà :3
- Còn mày thua thì sao? – Cậu ấy nhướn mày hỏi lại tôi.
- Thì.. cho mày đập tao – Tôi không nỡ mà nói ra\, cậu ta mà đập thì đau chết mấy đời nhà tôi luôn chứ đùa. Đai vàng Vovinam đấy\, đai đen Karate tôi đây không nhờn được.
- Búng trán nhá – Chúng tôi giao kèo xong thì bắt đầu chơi.
Kéo búa bao: Ván đầu, tôi thắng. Mặt cậu í không phục các bác ạ.
Kéo búa bao: Ván hai, cậu ấy thắng, chúng tôi huề. Cậu ấy lại cười hề hề.
Kéo búa bao: Ván ba, cậu ấy lại thắng. Tim tôi hơi tăng tốc. Mà chắc không sao, đời còn dài, còn có khả năng thắng được.
Kéo búa bao: Ván tư, tôi thắng. Hai chúng tôi lại huề rồi. Ván sau sẽ quyết định số phận của tôi.
Kéo búa bao: Ván năm. Cậu búa tôi búa. Huề.
Kéo búa bao: Ván sáu. Cậu kéo tôi kéo. Huề.
Kéo búa bao: Ván bảy. Cậu bao tôi bao. Huề.
Kéo búa bao: Ván tám. Cậu bao tôi cũng bao. Lại huề!
Chúng tôi cứ huề như vậy cho đến khi…
Kéo búa bao: Ván N*. Cậu kéo tôi bao. Ơ, sai rồi, tôi định ra búa cơ mà!!
- Ha\, tao thắng. Chết con mẹ mày với tao – Cậu ấy thắng mà đứng phắt dậy\, bẻ tay rôm rốp. Lần này chết tôi thật rồi\, mấy lần tôi đánh đập cậu ta dữ lắm í\, không biết qua khỏi đợt này không. Chắc cậu ấy sẽ biết thương hoa tiếc ngọc chứ? :((
- Sư huynh\, nhẹ tay – Tôi lên tiếng cầu xin. Cậu ấy liền lắc đầu.
Hết cách, tôi nhắm mắt, ngồi chờ cậu ta búng trán tôi. Da, làm gì thì tác phong lẹ lên làm người ta lo. Rồi, cậu chạm nhẹ vào trán tôi.. Ơ này, sai lần hai rồi!
- Ơ nhẹ thế? – Tôi mở mắt nhìn cậu ấy hỏi. Cậu ấy gật đầu.
- Tao không làm đau con gái.
À, đứa con gái nào cậu cũng như thế, chứ không phải tôi đặc biệt.
- Còn muốn nghe hát\, xíu về tao gửi cho mày nghe thôi nhé! – Cậu ấy nói tiếp\, tôi mất vài phút sau đó mới có thể load hết câu nói kia..
Là vô tình hay cố ý nói ra câu đó nhỉ?!
Updated 36 Episodes
Comments