Chương 3: Mãnh liệt hay không?!

Chương 3

Mãnh Liệt Hay Không?

Chiều đến, trong công ty….

“Chị Lệ Băng ơi là chị Lệ Băng!”. – Trong lúc cô đang chú ý soạn tiếp các bản thảo. Nhỏ Trang Linh , trợ lý của cô chống tay trên chiếc chắn nhựa, ngăn cách hai bàn làm việc, khẽ lắc đầu nói.

Khiến cô chợt giật mình giây lát rồi mỉm cười với cô nhỏ: - “Sao thế , Trang Linh? Lại có chuyện gì sao?”

Trang Linh đưa cho cô một lọ thuốc bôi nẻ khẽ nói: - “Trời chưa đến mùa đông mà môi chị suốt ngày bị nẻ thế?”

Cô lặng sững sờ suy nghĩ giây lát mà không nói gì, chỉ nhẹ mỉm cười lấy ngón tay chạm lên làn môi của mình. Nếu bôi chống nẻ mà môi cô khỏi hẳn được thì tốt quá.

“Chị cầm đi! Cái này cực kỳ tốt!” – Tiếng của Trang Linh làm cô bừng tỉnh trong suy nghĩ. Quay sang bên cạnh thì đã thấy cô bé nhào qua gian bàn mình từ lúc nào. Thấy cô nhóc nhanh như sóc vậy, cư nhiên khiến cô bật một nụ cười lớn.

Trang Linh nhìn cô một hồi. Sau đó, vội vàng cầm lấy cánh tay áo của cô mà cong môi: - “Trời nóng mà sao chị suốt ngày mặc áo dài tay thế?” - Vừa nói, cô nhóc vừa sắn tay áo của cô lên.

Chưa kịp chặn lại thì cô nhóc đã sắn lên đến chỗ thâm tím sát khuỷu tay cô khiến cô đau điếng lặng nhíu mày nhăn nhó trong xuýt xoa.

“Chị sao thế?” – Trang Linh thấy cô như vậy, hốt hoảng vội vã nắm nhẹ cánh tay cô, đưa lên hỏi.

“Hôm nọ, chị đi ăn đêm với chị Lệ Hân, không cẩn thận bị ngã!” : - Cô nhìn cô nhóc cười cười, trả lời. Ừ, đang nói dối.

“Chị còn bị ở đâu nữa không?” : - Cô nhóc đưa đôi mắt nhanh chóng nhìn ngó xung quanh người cô, lên tiếng hỏi trong lo lắng

Cô liếc đôi mắt lém lỉnh, nở một nụ cười tỏ ra như không có chuyện gì nhìn cô nhóc, nhưng không thể giấu được đôi mắt đang lườm chằm chằm đối diện cô.

“Cả người chị luôn đúng không?” : - Cô nhóc nhíu mày thở dài.

“Không có, chỉ một số, tay, chân …” – Cô chớp chớp mắt ngước lên trời, nói với cô nhóc.

“Ngực, vai, hông , bụng nữa đúng không?” : - Cô nhóc chống tay, bộ dạng thanh tra dí sát vào mặt cô.

“What’s the hell? Sao em biết hay vậy ?” : - Cô thả lỏng cơ thể xuống không khác gì một chú khỉ bị bắt gặp trong lúc đang ăn trộm chuối.

“Chị nhìn đồ chị mặc xem, Trời nóng nắng chang chang, chị mặc hai áo, áo sơ mi ngoài thì tra cả đống khuy kín mít” - Vừa nói, cô nhóc vừa chỉ trỏ khắp người cô: “Mặc váy qua đầu gối thậm chí còn mặc quần tất dày nữa” - Xong lắc đầu nói thêm “Chị ra đường, người ta sẽ tưởng chị bị bệnh sốt rét đó!”.

Câu nói của cô nhóc khiến cô không chịu được lại bật cười lớn, “Em xem nhiều phim trinh thám có khác, giỏi quá ha!” : - Cô đưa ngón tay cái lên như ‘like like’ trước mặt cô nhóc.

Cô nhóc mỉm cười với cô một hồi “Chị hậu đậu thật đó!” rồi nhớ ra gì đó, lắc đầu thở dài nói thêm: “phải căn dặn Lệ Trân chăm sóc thật tốt cho chị mới được”.

Cô nghe cô bé nhắc đến cô em gái thứ 2 của mình. Nét mặt chững lại rồi khẽ hỏi: “Trang Linh, em có nói chuyện với nó nhiều không?”

“Có chứ!” Trang Linh mỉm cười trả lời thản nhiên.

“Vậy nó có nói gì về chị với em không?”- Cô lặng hỏi, tâm trạng có chút buồn buồn.

“Nó ghét chị lắm , thường xuyên nói xấu chị!” – Cô nhóc đặt tay lên cằm suy nghĩ rồi gật gật đáp lời cô.

“Vậy sao?” Đôi mắt cô lặng thõng xuống vương chút thất vọng.

“Em đùa thôi, nó ít nhắc đến chị lắm!” – Cô nhóc thấy vậy, bật cười lớn tỏ vẻ đang trêu đùa cô.

“Chị và nó không hợp nhau lắm!” – Cô khẽ nhắm mắt thở dài mà lắc đầu.

“Con nhỏ đó, thì hợp được ai? Em phải cố gắng lắm mới chơi được với nó đấy!” – Nhắm nhắm gật gật, Trang Linh công nhận trả lời. Khiến cô cũng phải nhìn bộ dạng đó mà bật cười ra thành tiếng với cô nhóc. Giây lát, cô nhóc nhớ ra gì đó, mở to mắt nói thêm “À gần đây, hình như nó đang phải lòng ai đó thì phải…”.

Khiến cô cũng không khỏi bất ngờ mà vướn đôi mắt, cô nhóc liền chau mày suy nghĩ: - “Cô vẻ là một người giàu có. Em thấy nó hay đi mua sắm!...”.

Cô sững sờ trong nghi suy gì đó một lúc. Rồi khẽ nói với Trang Linh : - “Chị không rõ lắm! Em tìm hiểu giúp chị được không?”

“Được, nhưng chị phải cầu xin em cơ!” – Cô nhóc mỉm cười gian xảo với đôi lông mày nhủng nhỉnh lên xuống, cái điệu bộ vẫn là khiến cô không khỏi nở nụ cười nha.

“Đi mà, cô em gái ‘thất lạc’ từ lâu của chị! I’m beg in you! Chị sẽ đền đáp bằng một bữa ăn hậu hĩnh!” : - Cô cầm đôi bàn tay đan vào nhau trước mặt Trang Linh khẽ nói như rất khẩn khoản nài nỉ.

“Thôi được! Có câu này của sếp, sống chết em không từ nan!” : - Trang Linh thấy vậy, dũng khí ghê gớm vênh mặt đáng yêu hiên ngang lấy tay vỗ ngực.

“Tại hạ xin ghi lòng tạc dạ ân huệ của hiệp nữ Trang Linh !” : - Cô khẽ cúi đầu điệu bộ giống như ơn nghĩa của phim kiếm hiệp nói với cô nhóc.

Rồi hai người cứ vậy mà cười nghiêng ngả vào người nhau.

Bỗng, Chủ Tịch từ văn phòng bước ra, chuẩn bị đi về. Anh khẽ nhìn hai cô trong điệu bộ không vương chút cảm xúc. Nghiêm chỉnh đứng với kiểu cách cho một tay vào túi quần.

Hai cô thấy vậy, giật mình đứng lên. Cúi đầu xuống nhẹ nhàng như chào anh.

Anh không nói gì, chỉ nhẹ gật đầu. Bước chân nhanh chóng ra khỏi cửa trở về.

Hai cô lom khom, thấy anh đi khuất, liền thở phào nhẹ nhõm. Ngồi sụp xuống chiếc ghế.

“Nghe nói, vợ mới về, thàm nào chủ tịch của chúng ta vội vã như vậy!” : - Giây lát, Trang Linh mỉm cười nguy hiểm, lắc đầu nói.

Khiến cô không nói gì , chỉ bặm môi có chút buồn cười. Anh ta là kẻ yêu vợ có tiếng với cả Thế Giới rồi mà!.

Vài phút sau, 2 người cũng đang bước chân ra cửa để đi về thì cô nhận được tin nhắn. “Chỗ cũ?” : - Trang Linh khẽ nhìn vào điện thoại của cô rồi đọc lớn. Phàm cô nhóc và cô giống như chị em ruột nên cô chả giấu cô nhóc này điều gì.

“Kitty?, Kitty? Kitty là ai? Em thấy chị rất hay nhận tin nhắn của chị này” Cô nhóc ngơ ngác nhìn cô, ý hỏi rõ rệt.

“Một con mèo điên, hay làm phiền chị!” – Cô nhắm mắt nhỉnh chút khóe miệng mà mỉm cười trả lời.

“Để em gọi lại chửi cho một trận! Cho chừa ! Dám trêu sếp…..” : - Trang Linh đưa tay như cầm lấy chiếc điện thoại. Thì bị cô vội vã giật mạnh lại khiến cô nhóc không thể làm gì hơn.

“Không cần đâu, để chị đi xử lý nó cho!” – Cô bèn liếc liếc cười cười gật gật với cô nhóc. Sít thì bị ý tốt của cô nhóc làm cho khó xử nha.

Hai người cùng đi xuống cửa công ty, cô nhóc và cô tươi cười vẫy chào nhau. Rồi mỗi người một hướng.

Sau đó, cô lại lặng thở dài mà bước vội đến Khách Sạn. Vào lại căn phòng đó, làm những việc quen thuộc giống như ăn cơm bữa vậy.

Bước đến phòng tắm, thay trên người bộ váy ngủ đã đặt sẵn ở trên giường đó. Và đi trở ra, cô nằm lặng mình trên giường.

Nói là chờ đợi, không phải! Mà nói là không mong đợi cũng chẳng xong. Bao năm qua, ở bên nhau những xúc cảm này dường như đã bị đánh mất. Thay vào đó là những đớn đau dằn vặt nhưng không thể làm được gì. Cố gắng chỉ xem mọi thứ giống như một giấc mơ vô hình đang hiện hữu mà thôi.

Suy nghĩ một hồi, tiếng mở cửa phòng khiến cô bừng tỉnh. Giây lát, chiếc chăn trên giường đã được anh từ từ mở ra. Anh lặng đẩy cơ thể cô về phía mình.

Nhìn chúng với đôi mắt tự mãn lòng trong giây lát rồi từ từ giày xéo, chơi đùa với những thứ ngự trị trên đó.

Cô không nói gì, không phải là vì không dám nói. Mà chỉ là có nói cũng có thể thay đổi được điều gì cả. Người đàn ông này, không hề yêu cô. Thứ anh muốn là giày vò cô cho đến chết. Thời gian đã vứt bỏ đi con người thật của anh. Quá khứ đã biến anh trở thành một con thú độc ác. Và tất cả những điều đó, đều là vì cô. Cô không những nợ anh suốt kiếp này mà thậm chí kiếp sau, kiếp sau, kiếp sau nữa vẫn phải đền trả.

Thân hình yếu ớt chỉ biết ôm chặt lấy anh, mà không thể làm cách nào mới khiến vết thương trong anh lành lại. Để anh có thể quên cô đi mà hạnh phúc sống tiếp trong tương lai. Và để anh có thể buông tha cho cô được tự do vui vẻ sống cuộc đời của mình.

Anh nấc mạnh từng chút, từng chút một. Đan siết lấy cô trong đêm. Cô thậm chí không la hét, chỉ nhắm đôi mắt lại. Mặc dù anh luôn làm cô đau đớn. Nhìn thân hình tàn tạ những vết thương do anh gây ra. Nhìn những vết sẹo cắn, cào sâu của anh trên da thịt cô vẫn chưa phai mờ hết. Nhưng những vết thương đó có thể phai nhòa hay lành lại. Còn vết thương sâu thẳm ẩm ỉ ở trong tim thì đến bao giờ mới thôi ngừng sưng tấy?.

Anh cũng vậy. Cũng rất đớn đau. Chẳng kém gì cô. Vết thương trong tim của anh cũng vẫn luôn rỉ máu khiến anh không thể làm chủ được chính bản thân mình. Và thậm chí cô luôn tỏ ra mạnh mẽ. Nên điều đó khiến anh chỉ muốn đập chết cái mạnh mẽ đó của cô.

Vài giờ sau, anh nằm xuống cơ thể cô. Bàn tay anh vừa ôm lấy thân hình cô, lại vừa cấu véo bỡn cợt những chỗ nhạy cảm ngự trị trên đó.

“Em, hôm trước về muộn!” : - Vài phút sau, một tiếng nói quen thuộc như muốn rũ bỏ đi, thả sát mảnh hơi nhẹ nhàng vào gương mặt cô. Anh vẫn thế, vẫn không buông tha cho cô kể cả là khi giấc mơ bên nhau đã tàn.

Cô không nói gì, chỉ khẽ nhắm đôi mắt. Anh thấy vậy, nắm chặt một bên trái đào của cô, nói mạnh hơn câu nói trước “Từ sau đừng để chuyện như vậy xảy ra nữa!”.

Cô nhíu nhẹ đôi lông mày vì đau, ngực cô chưa hết vết cắn này đã đến vết cào khác của anh . Làm sao có thể chịu cho được thêm nữa?. Anh thấy khóe mi cô ướt vì nhăn nhó khổ sở bèn vội thả lỏng bàn tay. Đưa cơ thể cô xoay lên, nằm xuống cơ thể mình. Vuốt nhẹ mái tóc cô, anh nói “Em còn nhớ, hôm nay là ngày gì không?”

Hôm nay ư? Là ngày gì? Tại sao lại phải nhớ? Cái ngày mà cả đời cô chỉ muốn quên đi. ““Chị họ của em – Lệ Hường đã bán em cho tôi rồi!”” – Cô bất chợt tìm lại tiềm thức. Là ngày này vào 7 năm trước, cô bị bán đi cho anh. Là ngày cô chính thức thuộc về anh. Là ngày cô chính thức là một món đồ chơi trong tay anh. Đúng vậy!.

Cô bất giác rơi những giọt nước mắt xuống ngực anh. Anh thấy vậy, mỉm cười vừa vặn ý nghĩ mãn nguyện siết tay ôm chặt cô hơn.

“Anh không về?” - Một hồi, cô khẽ lên tiếng hỏi.

“Từ khi nào, em được hỏi tôi có về hay không?” – Anh khẽ mỉm cười. Câu đầu tiên trong hai năm qua, khi gần gũi nhau là cô muốn đuổi anh đi.

Một hồi, phục vụ phòng mang đồ ăn lên cho hai người. Trong lúc ăn, anh nhấc nhẹ khuôn mặt của cô lên và nói “Sớm thôi, Đôi mắt u uất này của em sẽ phải van xin tôi”. Cô lặng hất cằm mà quay đi, bao năm qua van xin còn chưa đủ với anh? Anh đang muốn giày vò cô đến bao giờ nữa?.

Sáng hôm sau, tiếng phục vụ gõ cửa mang đồ ăn vào khiến cô khẽ tỉnh giấc.

Anh đã đi từ sớm. Cô nhẹ nhàng thu dọn đồ đạc, ăn uống và nhắn tin cho hai cô em gái để họ đỡ lo lắng. Sau đó, đến thẳng công ty làm việc.

Vào công ty mọi người còn rất thưa thớt vì tầm hơn 1 tiếng nữa mới đến giờ làm việc . Các bác bảo vệ vui vẻ tiếp đón cô. Thực ra ở trong công ty. Những người biết cô đã chăm chỉ như thế nào chỉ đếm trên đầu ngón tay . Và các bác Bảo Vệ là những đầu ngón tay ấy.

Cô bước vào thang máy thì gặp chị Trưởng Ban Nhân Sự Thanh Lan đang vội vã tiến vào cho kịp chuyến.

Cô nhìn thấy tiền bối vội mỉm cười cúi chào, Thanh Lan cũng vui vẻ cười cười gật gật với cô. Ở trong thang máy, chị ấy mỉm cười lên tiếng - “Thư Ký mới chăm chỉ quá!”.

Khiến cô cũng vui vẻ đáp “dạ!” dõng dạc một tiếng.

Thanh Lan hớn hở quay sang cô, nói thêm “À, hôm qua Phó Chủ Tịch có gặp chị, cậu ấy xuýt xoa khen em với chị suốt. Coi như lần này em đã qua được thử thách!”. Thanh Lan vừa nói, vừa khẽ nháy đôi mắt với cô.

Khiến tâm trạng cô được vui vẻ hơn rất nhiều. Cô rạng rỡ nói chuyện với chị ấy. Một hồi chị ấy khẽ thở dài. “Con Trai chị dạo này hay bị ốm quá. Thời tiết này trẻ con dễ bị ốm lâu ngày”. – Lắc đầu xuýt xoa. Trạng thái thực buồn nhọc.

Cô thấy vậy, có một chút gì đó chững lại trong tim. Nhưng chỉ giây lát là lấy lại hiện thực. Khẽ thăm hỏi chị ấy vài câu. Và kể từ lúc chị ấy đến tầng làm việc của mình, đôi mắt cô bỗng thẫn thờ trong vô định.

Lát sau, khi thang máy kết thúc hành trình lên tầng 77, gương mặt chực áp sát xuống đất với đôi mi thõng dài, cô bước đến phòng và ngồi xuỗi mình xuống bàn làm việc.

Đã hơn một tuần, cô không đi thăm con trai. Những lúc người đàn ông đó không có ở đây, cô thường viện cớ đến những cô nhi viện ngoài ngoại thành quyên góp giúp đỡ, mục đích thực sự là để thăm nom thằng bé. Không biết sức khỏe của thằng bé có ổn không. Chắc là không sao đâu vì nếu có gì xảy ra chị trông nom sẽ gọi điện cho cô. Cô vừa nghĩ, vừa hít một hơi thở một hơi thật dài để chấn an bản thân.

Lúc nào thăm thằng nhỏ là thằng nhỏ lại muốn đòi mẹ đón nó về. Làm sao có thể đón nó về khi không biết bao giờ mẹ nó mới thoát khỏi tay một con thú dữ?. Nếu anh biết chuyện cô có một đứa con trai không biết chuyện kinh hoàng gì sẽ xảy ra?. Cô sợ mãi mãi sẽ không được gặp thằng bé nữa. Hoặc nó sẽ biến thành một món đồ để anh níu giữ cô. Giống như quá khứ của cha mẹ cô thiết lập lại trong trái tim cô. Không thể để thằng bé chịu cảm giác giống như chị em cô đã phải chịu. Bỗng một hồi, nỗi đau lại siết chặt . Khiến nước mắt cô cứ vậy mà bất giác rơi xuống.

Những điều đó khiến cô thậm chí còn không dám để ảnh thằng bé ở bất cứ đâu, kể cả là ở nhà. Mặc dù đặc biệt rất nhớ. Nhưng thằng bé cũng rất giống cha của nó. Nên dù có để nó lẫn với ảnh đám trẻ con mà ngắm thì sợ rằng một ngày anh sẽ phát hiện ra ngay.

Tất cả những người biết về thằng bé chỉ vèn vẹn có 3 chị em cô và một số bác sĩ hay các cô giáo trẻ ở dưới một vùng quê hẻo lánh.

…………………………………

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play