Để Tớ Khóc ( Tác Giả: Viêm Cửu.Bản Sinh Phù Trầm Dịch)
CHƯƠNG 3
Cậu mở tử lạnh ra lấy vài thứ
Diệp Tử
Cao Hàng, tối nay ăn món cà tím sốt cậu thích nhé?
Nhưng hắn chẳng quan tâm mà pha mì tôm ăn
Lúc này hắn đã đi chỗ khác
Diệp Tử
" sao lại như vậy chứ..."
Hiện tại cậu đang ngồi trước cửa phòng hắn
Hắn đã quá quen với tư thế này của cậu
Hồi nhỏ cậu toàn ngồi chờ hắn như vậy
Cao Hàng ( Lúc nhỏ)
Cậu đúng là...lần sau cậu cứ tới tìm tớ là đc mà?
Hắn đành phải dặn cậu đến nhà mình
Sau đó cậu chuyển thành ngồi trước cửa nhà hắn, ko bao giờ chủ động gõ cửa, chỉ chờ lúc hắn ra ngoài
Những đứa trẻ khác đều chẳng thích chơi cùng cậu
Có lần cậu và hắn đến gần những đứa trẻ khác thì những đứa trẻ đó lại xua đuổi cậu đi
Đứa trẻ 2: ko chơi với mày
Cao Hàng ( Lúc nhỏ)
Ai thèm quan tâm tới bọn mày? Diệp Tử còn có tao mà?
Cao Hàng ( Lúc nhỏ)
Đi thôi Diệp Tử
Hắn lúc đó ko thấy chuyện mình làm rất to tát, chỉ giống như là...
Có đc một món đồ chơi tốt, vừa đẹp vừa ngoan nên phải đối xử tốt với cậu.
Cao Hàng ( Lúc nhỏ)
Diệp Tử, cậu hay cười ngốc lắm. Vui thế cơ à?
Mãi cho tới một hôm, hắn mới thật sự cảm thấy có trách nhiệm với cậu.
Cao Hàng ( Lúc nhỏ)
Tớ về uống nước. Diệp Tử cậu chờ ở đây nhé.
Lúc hắn đang đi thì đám trẻ cùng trường học với hắn kêu hắn lại
Đứa trẻ 1: Ê, Cao Hàng kìa!
Đứa trẻ 2: Cao Hàng, ra đây tao bải!
Cao Hàng ( Lúc nhỏ)
Có chuyện gì?
Đứa trẻ 2: Ko đc chơi với Diệp Tử nữa!
Cao Hàng ( Lúc nhỏ)
Không!
Đứa trẻ 2: Tao nói mày này. Diệp Tử ko học cùng trường mình.
Đứa trẻ 2: Mày mà ko nhập bọn với tụi tao thì ở trường sẽ ko ai chơi cùng mày nữa!
Đứa trẻ 2; Đến lúc đấy thì chẳng ai thèm để ý đến mày đâu!
Cao Hàng ( Lúc nhỏ)
Sao lại thế được?
Bỗng đứa trẻ 2 túm lấy cổ tay cậu và nói
Đứa trẻ 2: Thôi, đá bóng nào!
Suốt buổi chiều đó hắn đã chơi với đám trẻ kia mà quên mất Diệp Tử.
Bà Cao Hàng
Ồ? Hôm nay chơi đá bóng à? Vui không?
Cao Hàng ( Lúc nhỏ)
Vui ạ!
Bà Cao Hàng
Vui thế cơ à? Diệp Tử cũng chơi chung hả?
Đúng thế. Hắn mãi chơi quá nên đã quên mất Diệp Tử
Hắn liền chạy ra chỗ mà hắn kêu cậu chờ
Cao Hàng ( Lúc nhỏ)
Diệp Tử, cậu còn đó ko?
Tới nơi thì hắn thấy cậu ngồi đó úp mặt xuống
Cao Hàng ( Lúc nhỏ)
Diệp Tử...
Diệp Tử (Lúc nhỏ)
Tiểu Hàng...
Diệp Tử (Lúc nhỏ)
Hức...hức...tớ còn tưởng Tiểu Hàng sẽ không...trở lại nữa..
Khi ấy hắn thấy bóng dáng chính mình trên người Diệp Tử.
Hôm bố mẹ hắn mất, hắn cũng chờ mãi như vậy.
Cao Hàng ( Lúc nhỏ)
Cô ơi!
Cao Hàng ( Lúc nhỏ)
Sao bố mẹ cháu còn chưa tới đón con?
Tâm trạng hiện giờ của hắn rất cô đơn, bất an, lo lắng, sợ hãi, tức giận...
Cô giữ trẻ: Tiểu Hàng...Bố mẹ con ko đến đc đâu.
Cao Hàng ( Lúc nhỏ)
Tại sao bố mẹ ko cần Tiểu Hàng nữa ạ?
Hắn khi đó vẫn chưa hiểu "chết" nghĩa là gì.
Hắn cho rằng bố mẹ ko muốn đến, bố mẹ đã bỏ rơi hắn.
Hắn ghét họ. Họ là người xấu. Hắn ko muốn họ trở thành như thế.
Nhưng khi hắn nghe cậu nói
Diệp Tử (Lúc nhỏ)
Tớ cứ tưởng...cả Tiểu Hàng cũng không quan tâm tới tớ nữa...
Cao Hàng ( Lúc nhỏ)
Diệp Tử, mình về thôi!
Lúc đó hắn đã khuyên mình rằng sẽ không bao giờ bỏ rơi cậu nữa.
Comments