Ích Kỷ. [Yandere, Yaoi, Giam Cầm]
Chap 3: Vẫn còn lạ lẫm.
Hôm sau, cậu đã tỉnh nhưng không muốn ngồi dậy vì cái giường quá thoải mái với cậu.
Takagi Reo
Ngủ ngon chứ? *chạm vào mông cậu*
Takagi Reo
Cẩn thận. *giữ cậu lại*
Hirano Jiro
Anh làm tôi giật mình.
Takagi Reo
Đây là phòng tôi, tôi có quyền ngủ trên giường. *ôm lấy cậu*
Hirano Jiro
Khoan đã, đừng chạm vào tôi. *đẩy*
Takagi Reo
Nhưng...em nhận tiền của tôi. *xịu mặt*
Hirano Jiro
Aizz. Quên mất. *thở dài*
Takagi Reo
Mệt mỏi lắm sao? Nếu em không thích giường lông ngỗng tôi sẽ mua giường khác.
Hirano Jiro
Không có, thoải mái lắm. Lần đầu ngủ ngon vậy đấy. *cười*
Takagi Reo
Đi học thôi. *hôn nhẹ*
Hirano Jiro
...*đứng hình*
Takagi Reo
Đồng phục mới của em ở đây này. *mở tủ*
Hirano Jiro
Anh...hôn tôi á? *ngạc nhiên*
Takagi Reo
Không được sao? *ngây thơ*
Takagi Reo
Một nụ hôn chào buổi sáng thôi mà.
Hirano Jiro
Rốt cuộc tôi chả hiểu anh muốn gì...*ngồi dậy*
Takagi Reo
Thứ tôi cần nói cũng đã nói rồi, em có thể không cần hiểu. *cười*
Takagi Reo
Hiện tại, tôi chỉ muốn chạm vào em thật nhiều...*đỏ mặt*
Hirano Jiro
À...tôi biết rồi. *quay đi*
Takagi Reo
Nhưng em hơi gầy, tôi sẽ cân bằng lại dinh dưỡng vào thức ăn sắp tới. Giờ thì làm vệ sinh cá nhân rồi xuống dưới nhé. *cười, ra khỏi phòng*
Lát sau, cậu mặc đồng phục rồi rời khỏi phòng thì lại thấy choáng mắt bởi những ánh đèn. Sau đó là một chuỗi hành lang nối đuôi nhau chả biết nên đi đâu.
Hirano Jiro
Aizz, rộng chết được. *nhìn quanh*
Mãi cậu mới mò được xuống bên dưới phòng khách, hắn đã đợi sẵn bên dưới cùng với một cái bàn rất nhiều thức ăn.
Takagi Reo
Ăn đi, ăn nhiều vào đấy. *cười*
Hirano Jiro
Khoan đã, chỉ là bữa sáng thôi. Tôi có thể ân một cái bánh mì hoặc không ăn là đ..
Hirano Jiro
...*ngưng nói*
Hirano Jiro
Được rồi, nhưng không cần nhiều vậy đâu.
Takagi Reo
Cái ghế đó hỏng rồi, sang đây ngồi cạnh tôi đi.
Hirano Jiro
Hỏng á? *nhìn xuống*
Takagi Reo
Đúng, hỏng rồi. *cười*
Hirano Jiro
*sang ngồi cạnh hắn*
Takagi Reo
Phần của em đây. *đẩy cái dĩa*
Hirano Jiro
Nhìn ngon quá. Bữa sáng thôi mà ăn kiểu này sao? *cầm nĩa lên*
Takagi Reo
Phần dư còn lại người hầu sẽ ăn tiếp. Em cứ thoải mái ăn nhé.
Sau khi ăn xong thì hắn đưa cậu vào xe hơi để đến trường, cậu vẫn chưa quen được với cách sống thế này.
Hirano Jiro
Tôi cảm thấy mọi thứ lạ lẫm hơn hẳn...
Takagi Reo
Em xứng đáng có một cuộc sống tốt hơn. *cười*
Hirano Jiro
Tôi muốn hút thuốc quá.
Takagi Reo
Cái đó không tốt, bỏ đi.
Hirano Jiro
Anh nói cái đéo gì thế? Đó là cách tôi xả stress đấy.
Takagi Reo
Hiện tại em stress sao? Tại sao? *lại gần*
Hirano Jiro
Tôi nói rồi, chỉ là mọi thứ quá lạ lẫm.
Cậu cũng ôm lấy hắn, cả hai trao nhau một nụ hôn mãnh liệt, nhưng hắn muốn nhiều hơn thế khi bàn tay luồn lách vào áo cậu.
Hirano Jiro
Không được đâu, đến trường bây giờ đấy. *cười*
Takagi Reo
Một chút thôi. *kéo áo cậu lên*
Takagi Reo
Em thích được nghịch ti sao? *nhếch mép*
Hirano Jiro
Ah...này! Đau đấy...
Hirano Jiro
Ah...anh hôn giỏi thật đấy.
Takagi Reo
Thế sao? Cảm ơn vì lời khen. *hôn*
Hirano Jiro
Anh đang đối xử với tôi như người yêu sao? *châm chọc*
Takagi Reo
Không được sao? Tôi yêu em mà? *vuốt ve*
Hirano Jiro
Không phải không được...
Hirano Jiro
...chỉ là tôi không thích thế.
Hirano Jiro
Aizz, thôi đi mà. *đẩy*
Takagi Reo
Em nên tập quen dần với việc ở cùng tôi đi. Jiro. *cười*
Hirano Jiro
Tôi ở cùng anh, nhưng anh đừng cư xử thân mật kiểu đó vì nó khiến tôi...ưm!
Hắn giữ chặt cậu trên ghế và khóa chặt môi cậu, vì cử động không được nên cậu đã cắn nhẹ khiến hắn buông ra.
Hirano Jiro
Ha...*thở hổn hển*
Takagi Reo
Em cắn yêu tôi đấy à? *nhếch cười, liếm môi*
Hirano Jiro
Đ...điên à...? *thở dài*
Hirano Jiro
Tôi mới không thở được đấy.
Takagi Reo
Nhưng...vẻ mặt khi nãy của em nhìn rất thích. *chạm lên mặt cậu*
Hirano Jiro
Ư...ưm...*run rẩy*
Hirano Jiro
T...thôi đi...! *thở dốc*
Takagi Reo
*cười thích thú*
Takagi Reo
Sao em lại run thế? Tôi làm em sợ? *xoa đầu cậu*
Hirano Jiro
Không...không có! Nhưng đừng hành xử khó hiểu vậy n...ưm!
Takagi Reo
Đến trường rồi. *cười, mở cửa xe*
Cậu mệt mỏi rồi nên chẳng thèm nói thêm gì nữa, còn bị hắn nắm tay kéo vào trường và không thoát ra được. Ai nấy cũng nhìn hai người như sinh vật lạ.
Hirano Jiro
Chúng ta khác lớp. *thở dài*
Takagi Reo
Ừ nhỉ. *buông tay cậu ra*
Hirano Jiro
...*đứng hình*
Takagi Reo
Gặp lại em sau giờ học nhé, đừng trốn đấy. *cười, vẫy tay*
Hirano Jiro
Một cái tên chỉ thích làm theo ý mình.
Abe Ryou
Jiro. *đứng sau lưng cậu*
Hirano Jiro
Mày làm tao giật mình đấy. *mở cửa lớp*
Abe Ryou
Tao thấy thằng đó hôn mày, cái đéo gì thế?
Hirano Jiro
Thì là vậy đấy.
Abe Ryou
Mày không nên dây dưa với thằng đấy đâu, tao thấy nó nguy hiểm kiểu gì đấy!
Hirano Jiro
Rồi rồi, vào học đi, nói chuyện sau. *đi vô lớp*
Giờ nghỉ trưa, cậu ra cổng sau hút thuốc thì chợt nhìn thấy ai đó nên bèn chạy ra ngoài. Reo đứng trên lầu nhìn thấy và bắt đầu di chuyển để quan sát.
Hirano Jiro
Bà làm gì ở đây?!
Tú bà
Như cậu đã biết, chỗ kinh doanh của ta đã bị cháy. Nhưng vẫn còn một nơi to lớn hơn để phòng tránh bất trắc.
Tú bà
Không thấy cậu đến làm nên ta đã tìm đến đây thông báo cho cậu biết. *cười*
Hirano Jiro
Tôi không định làm nữa.
Tú bà
Sao thế? Có việc mới rồi à?
Tú bà
Tiếc nhỉ? Cậu rất là ăn khách. Dù sao, đây là địa chỉ và số điện thoại mới của ta, nếu muốn làm thì liên hệ nhé. Ta luôn chào đón cậu. *cười*
Bà ta rời đi rồi thì cậu mới chậm rãi bước vào trong trường lại, hắn chống cằm đứng trên ban công nhìn xuống với vẻ mặt khó chịu.
Takagi Reo
Đúng là một con ruồi xấu xí vo ve bên em ấy, cần phải đập nó nát bét ra...*nhếch cười*
Comments
Ngọc Hiểu Tiên
bả viết truyện hay đến nỗi tao chỉ tình cờ đọc được một chapp của bả mà đọc nguyên cả dàn truyện luon vì quá ư là my gu
2025-02-11
1
🎀ching ching🎀
t thấy m lên chứ lm mẹ đi là vừa á
2025-05-05
0
Haru 。.゚
ẩu rồi á ba
2025-02-06
1