Haru yêu đêm thu lắm..vì trăng đêm ấy đã chứng giám tình yêu của em và hắn mà nhưng vì sao nhỉ?? người ngay trước mắt thế mà vẫn không thể giữ được, nhìn cách người mình yêu hết lần này đến lần khác biến mất khỏi cuộc đời mình..hỏi em đau không? đau chứ..nhưng biết sao đây ánh trăng làm sao so được với ánh sáng được chứ.
Đêm thu năm ấy em đã có được người em thương nhưng cũng chính đêm thu ấy em đã không thể giữ được người mà em yêu đến điên dại yêu đến đau lòng.."Mikey là của riêng một mình Haru thôi". thế người ấy đâu rồi còn ở cạnh em không??
Truyện này do Trâm babyy cho phép NovelToon đăng tải, nội dung chỉ là quan điểm của bản thân tác giả, không thể hiện lập trường của NovelToon
[MiSan]Ký Ức Không Thể Phai Nhòa Comments