Không Cẩn Thận Nuôi Phải Nam Chính

Không Cẩn Thận Nuôi Phải Nam Chính

Chương 1: Không cẩn thận xuyên qua

"Này, đi uống rượu không?"

"Không được, giờ tôi phải về nhà."

"Suốt ngày cậu ru rú ở trong nhà làm cái quái gì vậy?"

Lạc Viêm Chi chỉ thản nhiên cười khi bị đồng nghiệp hỏi vậy, cậu hoàn thành nốt công việc ngày hôm nay rồi vẫy tay tạm biệt mà chạy về nhà.

Năm nay Lạc Viêm Chi hai mươi lăm tuổi, làm công ăn lương bình thường. Cha mẹ cậu đã mất trong một tai nạn xe khi cậu vừa lên tám, thế nên Lạc Viêm Chi phải sống với chú của mình. Kể từ khi còn bé, Lạc Viêm Chi đã biết gia đình người chú không hề thích cậu, vậy nên dần dần cậu bắt đầu tự lập, cuối cùng tách hẳn ra.

Vừa về đến nhà cậu đã vội mở máy tính lên, đọc nốt bộ tiểu thuyết còn đang dở. Đây là sở thích duy nhất của Lạc Viêm Chi trong mấy năm qua, không thích tụ tập, chỉ thích ngồi một mình rồi lên mạng.

Truyện mà cậu đang theo có tên là "Chinh phục dị giới" của một tác giả bắt đầu nổi dạo gần đây. Bộ truyện này hoàn toàn là giả tưởng, tác giả viết chắc tay, thế nên có nhiều người tìm đến đọc.

Lạc Viêm Chi chính là một độc giả cuồng nhiệt, chỉ chờ có chương mới liền bay vào đọc ngay. Thực ra cốt truyện cũng không quá mới mẻ, thế nhưng tác giả lại biết tận dụng yếu tố gây cười lẫn xây dựng hình tượng nhân vật rất sảng khoái, chọt trúng điểm thích của Lạc Viêm Chi.

Nói cho dễ hiểu, thế giới này là một thế giới giả tưởng, chia ra làm ba tầng: Thần, Phần Tinh và Đọa Phần.

Thần là vị tối cao nhất, sáng tạo ra thế giới. Những người Phần Tinh ở đây đều vô cùng tôn sùng Thần, ngay giữa trung tâm còn được dựng một bức tượng lớn để tượng trưng cho Người. Mỗi người nơi đây đều mang trong mình một lượng sức mạnh, yếu có, mạnh cũng có. Bọn họ gọi nó là Thần Mị, xem như thứ năng lực này do Thần ban phát xuống.

Thần Mị của từng người đều rất đa dạng, có thể điều khiển được các nguyên tố và nhiều thứ khác nữa. Tương truyền chỉ cần tu luyện tới cấp 100 sẽ có thể hoá thành Thần, có điều, chưa từng có ai làm được điều này cả, thế nên không thể kiểm chứng được truyền thuyết này là đúng hay sai.

Trái ngược với người Phần Tinh, những kẻ Đọa Phần là những kẻ bị ruồng bỏ. Bởi vì sự tham lam sức mạnh của mình, bọn họ đã bị Thần trừng phạt, sẽ không bao giờ có thể tiếp xúc được ánh sáng ban ngày nữa.

Hai phe này luôn luôn bất hoà với nhau, không thể sống chung một bầu không khí. Điều này đã luôn được giữ vững hàng trăm năm liền, giữa hai bên được ngăn cách bằng một tấm màng chắn năng lượng.

Đọc đến chương cuối, khi nam chính đã lấy được toàn bộ sức mạnh, đạt đến đỉnh cao của nhân sinh, Lạc Viêm Chi liền mĩ mãn tắt máy tính.

Đột nhiên điện thoại bên cạnh rung lên, Lạc Viêm Chi liếc mắt nhìn, sau đó lập tức nhíu mày. Cậu đứng dậy rồi đi ra ban công, chờ cho máy rung một lúc nữa mới bấm nghe.

"Làm gì mà bây giờ mới nghe điện thoại vậy?"

Vừa mới áp tai vào đã nghe thấy âm thanh trách móc khó chịu, Lạc Viêm Chi nhíu mày, chậm rãi gõ tay lên thanh sắt ngăn của ban công, từ tốn đáp.

"Tôi mới đi làm về."

Bà dì của cậu cằn nhằn vài câu mới bắt đầu đi vào việc chính.

"Chuyện là, em họ của mày vừa mới đỗ đại học. Tiền thuê phòng dạo này đắt đỏ lắm, để cho nó ở chung với mày để đỡ bớt tiền."

Không phải là câu hỏi ý kiến mà hoàn toàn bắt buộc, Lạc Viêm Chi nghe thấy vậy liền cười khẩy, cậu đáp lại một cách mỉa mai, "Ở chỗ tôi là phòng đơn, không thể giúp được."

"Gì chứ?! Mấy năm qua tao đã tốn công nuôi dưỡng mày, thế mà mày lại báo đáp vậy hả?!" Bà dì tức giận, hét thẳng vào điện thoại.

Lạc Viêm Chi nheo mắt để điện thoại cách xa nhằm bảo vệ lỗ tai, gương mặt của cậu vô cùng bình tĩnh, cứ như chuyện này đã quá quen thuộc rồi.

Chờ cho người dì này không còn hét nữa, Lạc Viêm Chi mới bình thản đáp, "Tiền mà cha mẹ tôi để lại, hai người cũng ăn không ít nhỉ? Mấy năm nay tôi cũng đã gửi tiền về rồi, đã sớm báo đáp hết những 'ân tình' của hai người."

Chữ "ân tình" cậu cố ý nhấn mạnh, sau đó không đợi cho bà dì kịp phản ứng đã nhanh chóng tắt điện thoại.

Ném điện thoại sang một bên, tâm tình của Lạc Viêm Chi đã bị hạ xuống trong chớp mắt, cậu mệt mỏi đi vào phòng tắm, ngâm mình vào trong nước ấm. Dòng nước ấm áp bao phủ như cuốn trôi phiền muộn, cậu nặng nề thở dài một hơi.

Từ từ nhắm mắt lại, Lạc Viêm Chi dần dần ngủ thiếp đi. Trong giấc mơ, cậu có cảm giác toàn thân nhẹ bẫng, trên bụng nóng tới mức khó chịu. Lạc Viêm Chi muốn cựa mình tỉnh dậy, thế nhưng có một sức mạnh nào đó bắt ép cậu phải nhắm mắt.

Ý thức của Lạc Viêm Chi từ từ biến mất, cuối cùng hoàn toàn mất đi ý thức, chìm vào bóng tối.

***

Tiếng ồn ào xung quanh khiến cho Lạc Viêm Chi phải cau mày mở mắt ra. Đầu óc của cậu choáng váng, không có cách nào ngồi dậy ngay được.

Lạc Viêm Chi xoa bóp đầu, cố gắng gượng người dậy. Tầm mắt của cậu hoa lên, mờ mờ ảo ảo chưa xác định được gì trước mắt. Lạc Viêm Chi nhắm mắt lại chừng mười mấy giây rồi mới mở ra lần nữa.

Lần này cậu đã nhìn rõ được cảnh vật trước mắt, toàn là cây cối với những bông hoa có hình thù kỳ lạ, kể cả bầu trời cũng mang màu sắc khác biệt. Lạc Viêm Chi sửng sốt hồi lâu, chả lẽ cậu đang nằm mơ?

Thử cấu mạnh lên tay mình một cái, Lạc Viêm Chi lập tức nhăn nhó vì đau. Nhận thức được việc này, cậu càng kinh ngạc hơn nữa.

Chuyện... Chuyện gì thế này?!

Đột nhiên trên mu bàn tay có một vệt ướt chả biết từ đâu nhỏ xuống, Lạc Viêm Chi nhíu mày ngẩng đầu lên trên. Không nhìn thì thôi, vừa nhìn một cái cậu lập tức hoá thành tượng đá.

Không biết từ bao giờ, ở trên thân cây cao đột nhiên xuất hiện một con vật dữ tợn, trên thân có từng đốm đen. Nhìn nó khá giống con báo, thế nhưng răng nanh lại dài hơn, hơn nữa còn đang hằm hè nhìn chằm chằm vào con mồi của mình.

Cho là mình bị hoa mắt, Lạc Viêm Chi dùng sức dụi dụi, sau đó nhìn lên lần nữa. Con thú vẫn đang nhe răng nhìn cậu, tựa như muốn nói "cưng không nhìn nhầm đâu" với cậu vậy.

Đứng hình mấy giây, cậu chậm rãi lùi từng bước một, con thú cũng di chuyển theo bước chân của cậu, cậu lại lùi bước nữa, con thú tiếp tục tiến thêm bước nữa.

Ngay sau đó, Lạc Viêm Chi bất chấp, hét lớn một tiếng rồi ra sức chạy bạt mạng.

"CỨU!!!"

Âm thanh kêu la của cậu vọng lại trông càng thê lương hơn, Lạc Viêm Chi có cảm giác chưa bao giờ mình chạy nhanh đến vậy. Cậu không dám nhìn lại, cắm đầu cắm cổ mà chạy, tim đập thình thịch trong khoang ngực như muốn vỡ ra.

"Á, CỨU VỚI!!!" Ngay khi con thú dữ tợn kia sắp lấy móng vuốt cào lên người, Lạc Viêm Chi hét vang.

Đột ngột lúc đó, trên má của cậu có cảm giác như vừa có thứ gì đó xé gió xoẹt qua.

Một tiếng "phập" nho nhỏ ngay sau lưng, Lạc Viêm Chi liền đình chỉ động tác của mình lại, kinh hãi quay đầu. Con thú ban nãy còn hung dữ, bây giờ đãbị một mũi tên xuyên qua đầu, nằm lăn ra giữa đất, không kịp phát ra âm thanh gào thét nào.

Cậu âm thầm thở phào nhẹ nhõm rồi lại trở nên căng thẳng. Mũi tên vừa bắn là từ hướng đối diện với cậu. Tim Lạc Viêm Chi căng lên, mím chặt môi nhìn chằm chằm về phía trước.

Hot

Comments

Hiểu nhi

Hiểu nhi

Lúc tg viết chương này đang ở biển hả??? Chưa j đã thấy mặn r

2024-07-27

2

Hiểu nhi

Hiểu nhi

Tính cách của t có lẽ đc copy từ ẻm

2024-07-27

0

mia

mia

.

2023-08-01

0

Toàn bộ
Chapter
1 Chương 1: Không cẩn thận xuyên qua
2 Chương 2: Nơi kỳ lạ
3 Chương 3: Dịch chuyển
4 Chương 4: Nhầm lẫn
5 Chương 5
6 Chương 6: Lăng Chi
7 Chương 7
8 Chương 8: Đứa bé
9 Chương 9: Vậy anh tạm gọi em là Tiểu Tư nhé?
10 Chương 10
11 Chương 11: Hổ Giao
12 Chương 12
13 Chương 13: Lạnh lắm không?
14 Chương 14: Ngon
15 Chương 15: Ấn ký hình mặt trăng
16 Chương 16
17 Chương 17: Thoát thân
18 Chương 18
19 Chương 19: Giao đấu
20 Chương 20: Phiền phức ập đến
21 Chương 21: Bại lộ
22 Chương 22: Thôi xong
23 Chương 23
24 Chương 24: Mộng ảo
25 Chương 25: Cắn
26 Chương 26
27 Chương 27: Nam với nam cũng có thể yêu nhau sao?
28 Chương 28: Tôi chấp nhận
29 Chương 29: Anh phải chịu trách nhiệm
30 Chương 30: Vết nứt
31 Chương 31: Trượt chân
32 Chương 32: Hôn
33 Chương 33: Tĩnh Nhai
34 Chương 34: Bé con
35 Chương 35: Dị tượng
36 Chương 36: Hồi ức
37 Chương 37: Đau
38 Chương 38: Người đó đã đi rồi
39 Chương 39. Tôi phát hiện anh rất hay ngẩn người đó
40 Chương 40: Đã hiểu
41 Chương 41: Tỉnh
42 Chương 42: Cô ta là ai vậy?
43 Chương 43
44 Chương 44: Hỏng rồi
45 Chương 45: Điều kiện
46 Chương 46
47 Chương 47
48 Chương 48: Nữ chủ Viên Dật
49 Chương 49: Vẫn quá sớm
50 Chương 50
51 Chương 51: Hỏi
52 Chương 52: Bóng đen
53 Chương 53: Nhân vật thần bí
54 Chương 54: "Đều nghe anh"
55 Chương 55: Đột nhập
56 Chương 56
57 Chương 57: "Anh, anh đang giấu em chuyện gì đúng không?"
58 Chương 58
59 Chương 59
60 Chương 60: Tiêu Đường
61 Chương 61: Đụng phải Lạc An
62 Chương 62: Gặp lại Bạch Cẩm Thành
63 Chương 63
64 Chương 64: Hợp tác
65 Chương 65: Đánh với Đoạ Phần
66 Chương 66: Lạc An thật
67 Chương 67: Hôn
68 Chương 68: Thú nhận
69 Chương 69
70 Chương 70
71 Chương 71: Rơi
72 Chương 72
73 Chương 73: Đấu trường
74 Chương 74: "Người này, là của ta."
75 Chương 75
76 Chương 76
77 Chương 77: Tính kế
78 Phiên ngoại nhỏ
79 Chương 78: Lo lắng
80 Chương 79: Tiếng hát
81 Chương 80
82 Chương 81: Ngọt
83 Chương 82: Bệnh
84 Chương 83: Sự thật
85 Chương 84
86 Chương 85: H-
87 Chương 86
88 Chương 87: Đố kỵ
89 Chương 88: Đi
90 Chương 89: "Anh"
91 Chương 90
92 Chương 91
93 Chương 92
94 Chương 92: Đâm
95 Chương 93: "Anh yêu em"
96 Chương 94: End
97 Đôi lời
98 Phiên ngoại 1
99 Phiên ngoại 2: Ở hiện đại
100 Phiên ngoại 3: H+
Chapter

Updated 100 Episodes

1
Chương 1: Không cẩn thận xuyên qua
2
Chương 2: Nơi kỳ lạ
3
Chương 3: Dịch chuyển
4
Chương 4: Nhầm lẫn
5
Chương 5
6
Chương 6: Lăng Chi
7
Chương 7
8
Chương 8: Đứa bé
9
Chương 9: Vậy anh tạm gọi em là Tiểu Tư nhé?
10
Chương 10
11
Chương 11: Hổ Giao
12
Chương 12
13
Chương 13: Lạnh lắm không?
14
Chương 14: Ngon
15
Chương 15: Ấn ký hình mặt trăng
16
Chương 16
17
Chương 17: Thoát thân
18
Chương 18
19
Chương 19: Giao đấu
20
Chương 20: Phiền phức ập đến
21
Chương 21: Bại lộ
22
Chương 22: Thôi xong
23
Chương 23
24
Chương 24: Mộng ảo
25
Chương 25: Cắn
26
Chương 26
27
Chương 27: Nam với nam cũng có thể yêu nhau sao?
28
Chương 28: Tôi chấp nhận
29
Chương 29: Anh phải chịu trách nhiệm
30
Chương 30: Vết nứt
31
Chương 31: Trượt chân
32
Chương 32: Hôn
33
Chương 33: Tĩnh Nhai
34
Chương 34: Bé con
35
Chương 35: Dị tượng
36
Chương 36: Hồi ức
37
Chương 37: Đau
38
Chương 38: Người đó đã đi rồi
39
Chương 39. Tôi phát hiện anh rất hay ngẩn người đó
40
Chương 40: Đã hiểu
41
Chương 41: Tỉnh
42
Chương 42: Cô ta là ai vậy?
43
Chương 43
44
Chương 44: Hỏng rồi
45
Chương 45: Điều kiện
46
Chương 46
47
Chương 47
48
Chương 48: Nữ chủ Viên Dật
49
Chương 49: Vẫn quá sớm
50
Chương 50
51
Chương 51: Hỏi
52
Chương 52: Bóng đen
53
Chương 53: Nhân vật thần bí
54
Chương 54: "Đều nghe anh"
55
Chương 55: Đột nhập
56
Chương 56
57
Chương 57: "Anh, anh đang giấu em chuyện gì đúng không?"
58
Chương 58
59
Chương 59
60
Chương 60: Tiêu Đường
61
Chương 61: Đụng phải Lạc An
62
Chương 62: Gặp lại Bạch Cẩm Thành
63
Chương 63
64
Chương 64: Hợp tác
65
Chương 65: Đánh với Đoạ Phần
66
Chương 66: Lạc An thật
67
Chương 67: Hôn
68
Chương 68: Thú nhận
69
Chương 69
70
Chương 70
71
Chương 71: Rơi
72
Chương 72
73
Chương 73: Đấu trường
74
Chương 74: "Người này, là của ta."
75
Chương 75
76
Chương 76
77
Chương 77: Tính kế
78
Phiên ngoại nhỏ
79
Chương 78: Lo lắng
80
Chương 79: Tiếng hát
81
Chương 80
82
Chương 81: Ngọt
83
Chương 82: Bệnh
84
Chương 83: Sự thật
85
Chương 84
86
Chương 85: H-
87
Chương 86
88
Chương 87: Đố kỵ
89
Chương 88: Đi
90
Chương 89: "Anh"
91
Chương 90
92
Chương 91
93
Chương 92
94
Chương 92: Đâm
95
Chương 93: "Anh yêu em"
96
Chương 94: End
97
Đôi lời
98
Phiên ngoại 1
99
Phiên ngoại 2: Ở hiện đại
100
Phiên ngoại 3: H+

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play