--- Chap 3 ---

--- Chap 3 ---
Lục Thiên Hoàng
Lục Thiên Hoàng
[nhìn thấy] Này, em sao thế?!!!
Lục Thiên Hoàng
Lục Thiên Hoàng
[đuổi theo cô chạy vào phòng]
Trong căn phòng cũ dường như do sắc trời chuyển biến mà nơi này cũng trở nên âm u đáng sợ
Anh nhanh chóng chạy vào trong, đập vào mắt anh hiện tại là 1 thân ảnh nhỏ bé ngồi co rúm ở góc tường. Tay chân không ngừng run rẩy
|Rầm-Rầm| Những tiếng sét vang trời không ngừng đánh xuống
Lục Nhiên
Lục Nhiên
Aaa!! [bịt tai lại thân thể không ngừng run rẩy]
Lục Thiên Hoàng
Lục Thiên Hoàng
!??
Lục Thiên Hoàng
Lục Thiên Hoàng
[vội vã chạy tới ôm cô vào lòng]
Lục Thiên Hoàng
Lục Thiên Hoàng
Đừng sợ! Không sao đâu, có anh ở đây rồi đừng sợ! [không ngừng an ủi cô]
Cô tuy nhận được những lời an ủi nhưng thân thể vẫn không ngừng run rẩy, ôm chặt lấy anh không buông
Lục Nhiên
Lục Nhiên
[ôm chặt anh] Hức...hức...
Lục Thiên Hoàng
Lục Thiên Hoàng
[liên tục xoa đầu cô] Không sao, đừng khóc!
Lục Nhiên
Lục Nhiên
[lắp bắp nói] A-Anh không biết đâu.... C-Cái ngày... hức.. Mà em xảy ra tai nạn...
Lục Thiên Hoàng
Lục Thiên Hoàng
Ngày hôm đó làm sao?! [lo lắng hỏi]
Lục Nhiên
Lục Nhiên
Hức... Ng-Ngày hôm đó mưa rời tầm tã, ngay lúc trước khi em ngất... hức... em còn cảm nhận được những giọt mưa mạnh mẽ tạt vào mặt em. Nó đau lắm, vừa đau vừa rát...
Lục Nhiên
Lục Nhiên
[càng ôm anh chặt hơn] Thậm chí ngay sau khi mất trí nhớ, cái cảm giác đó vẫn còn... Em sợ lắm...
Nghe cô nói anh càng ôm chặt lấy cô hơn
Thật ra trước giờ anh không hề biết trước khi vào Cô nhi viện cô bị tai nạn, thậm chí còn mất trí nhớ!
Anh thấy cô không nói gì chỉ đơn thuần nghĩ là cô nhút nhát, không nghĩ tới lại nghiêm trọng như vậy
Lục Thiên Hoàng
Lục Thiên Hoàng
Đừng sợ đừng sợ!! Có anh đây rồi, sau này em sẽ không sao nữa [liên tục vỗ về]
Anh cứ như vậy, vỗ về cô cả buồi chiều cho đến khi cô ngủ thiếp đi
Lục Thiên Hoàng
Lục Thiên Hoàng
*ngủ rồi sao?*
Lục Thiên Hoàng
Lục Thiên Hoàng
[đặt cô nằm ngay ngắn xuống tấm chiếu]
Lục Thiên Hoàng
Lục Thiên Hoàng
Chờ anh chút nhé! [nói nhỏ]
Sau đó anh nhanh chóng chạy ra ngoài.
...
Một lát sau, anh quay lại với hai chén cơm đầy ắp trên tay
Anh đặt nhẹ nhàng xuống cái bàn
Rồi lại vật vã chạy ra ngoài
Hành động của anh có vẻ hơi gây khó hiểu (đối với tác giả)
...
Vài phút sau trên tay anh lại xuất hiện 1 tấm vải lớn và 1 cái gối
Lục Thiên Hoàng
Lục Thiên Hoàng
[bỏ đồ trên tay xuống]
Lục Thiên Hoàng
Lục Thiên Hoàng
Này, em dậy đi [lay nhẹ người cô]
Lục Nhiên
Lục Nhiên
Ưm..
Lục Nhiên
Lục Nhiên
[lờ mờ mở mắt] Anh Hoàng?!...
Lục Nhiên
Lục Nhiên
[ngồi dậy dụi mắt] Sao thế ạ?
Lục Thiên Hoàng
Lục Thiên Hoàng
[ngồi gần cô] Em ăn cơm đi, gần tối rồi
Lục Thiên Hoàng
Lục Thiên Hoàng
Không ăn sẽ đói đấy!
Lục Thiên Hoàng
Lục Thiên Hoàng
[đẩy 1 chén cơm qua cho cô]
Lục Nhiên
Lục Nhiên
[nhìn chén cơm hơi chần chừ]
Lục Nhiên
Lục Nhiên
....Cảm ơn anh...
Lục Thiên Hoàng
Lục Thiên Hoàng
[cười] Không sao!
Sau khi ăn xong trời đã tối hẳn, bên ngoài bây giờ vẫn còn mưa, mưa rất lớn.
Có lẽ vì có anh ở cạnh nên đã bớt sợ hơn.
Nhưng liệu nỗi sợ có thể phai nhoà được....?

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play