Ngụy Vân Hi trao đảo rơi xuống từ Dạ Châu nhưng lại may mắn được vị baba đại nhân bao bọc trong một luồng ánh sáng ấm áp nên tất thảy mọi đau đớn từ tia sét của điện quan không thể làm cậu bị thương. Hệ thống thót tim khẽ thở dài một hơi, nhiệm vụ đầu tiên hoàn thành. Từ trong túi càn khôn nhỏ màu xanh lá thêu một đóa hoa bạch mẫu đơn to màu đỏ được hệ thống chuẩn bị cho cậu xuất hiện một cây quạt nhỏ, cánh xòe ra trên nét quạt hiện lên hai chú thỏ nhỏ. Một con màu đen và một con màu trắng rất dễ thương nhưng không kém phần quý phái, dưới mui quạt được gắn một miếng ngọc bội hình hoa sen nhỏ với tua màu xanh, đỏ. Loại ngọc bội kia được làm từ một loại thạch bảo vô cùng hiếm có, trăm năm mới hình thành một lần sâu dưới tận gần đáy lõi của hành tinh
Đặc biệt rõ rệt là trên cánh quạt khắc nhẹ dòng chữ nhỏ “ Ngụy Vân Hi” vô cùng tinh xảo, quạt thần này đã có linh tính nên nó đã tự nhân chủ từ lúc Vân Hi từ từ mở cánh quạt ra. Hệ thống nhìn thấy cậu vui vẻ mà hài lòng, kiểm tra lại thân thể cho cậu một lần nữa, bản thân hệ thống phát hiện ký chủ của nó bên trong thân thể có loại linh căn biến dị vô cùng hiếm gặp ở những người tu tiên. Đúng là một kinh hỉ, Vân Hi thu quạt cất vào bên trong y phục, nhìn qua thì thấy baba nó đang cười ngốc ra ở một bên chẳng biết vì lý do đặc biệt gì nữa. Hệ thống nói sơ qua về cách sử dụng túi càn khôn
/Việc sử dụng túi càn khôn rất đơn giản chỉ cần truyền linh lực vào nó, sau đó dùng tâm trí suy nghĩ rồi thu vào, còn muốn lấy ra thìu cứ việc làm tương tự/
“Vâng con hiểu rồi thưa baba”
Hệ thống gật đầu, nó kiểm tra thêm về cấp bật tu luyện của ký chủ như một niềm vui nhỏ của bản thân, ký chủ của nó hiện tại đã vượt qua luyện khí 9 bậc thăng lên thành trúc cơ sơ kỳ rồi. Nó ngẫm lại rồi cũng nhớ ra lý do, đây cũng nằm trong một phần quà nhỏ lúc Vân Hi được tiếp nhận vào hệ thống. Nó thoát khỏi dòng suy nghĩ của bản thân sau đó lật xem bản nhiệm vụ mới, hệ thống 95 nhấn vào ba chữ tiếp nhận nhiệm vụ rồi đợi nhiệm vụ gửi xuống.
/Nuôi lớn Dương Ảnh Quân, thành công tìm thấy và nuôi dưỡng trưởng thành thưởng một lo đan dược áp chế độc tố phát tác, thất bại bắc buộc phải làm nhiệm vụ phụ, nếu nhiệm vụ phụ thất bại nốt thì xét theo phân diện của hệ thống mà trừng phạt bằng lôi kiếp. Chấp nhận nhiệm vụ/
“con chấp nhận”
Điều gây ám ảnh cho nó là mấy cái lôi kiếp này rất đáng sợ, chịu một trận cấp 2 thôi cũng đủ đau đến muốn chết đi sống lại rồi, càng lên cao lại càng đáng sợ hơn đó là đối với người phàm chỉ mới bước vào công cuộc luyện đan. Còn đối với người đã bắt đầu tu luyện thì sẽ đau nhức, ê ẩm cả người, sức chống đỡ của cơ thể may ra cũng ổn hơn. Còn đối với người bình thường thì chắc chết bất đắc kỳ tử. Dẹp qua suy nghĩ kia bây giờ nó phải tìm thông tin về đứa bé kia trước cái đã, chứ nó không thể trông chờ vào vị ký chủ đang vui vẻ sự đời mà chạy nhảy khắp nơi kia được.
Nó thấy ký chủ đang cởi y phục định nhảy luôn xuống tắm liền nhanh tay tạo màn chắn để che lại thân thể trắng ngần đang loãng thể kia, nó thở phào sau đó còn chu đáo chuẩn bị cho Vân Hi một bộ y phục. Tăm rửa sạch sẽ Vân Hi đi lên bờ nhận lấy bộ y phục màu đỏ đẹp mắt từ tay baba của mình mà mặt vào, lúc này hệ thống nó công nhận khác với vẻ bẩn thủi lần đầu xuyên vào hiện tại đứa con ngốc của nó vô cùng xinh đẹp nha.
Nhất là đôi mắt chứa đựng một nguồn ma lực bí ẩn kia, từ tay nó xuất hiện một tấm vải trắng viền xanh của đám mây. Nó nhẹ nhàng đi tới buộc tấm vải này lên mắt cho ký chủ
\Nhất định con không được tháo ra, khi bản thân ta thấy thích hợp sẽ không bắt con đeo nó nữa. Và chỉ được tháo ra trước mặt người mà con tin tưởng và yêu quý, ngoại trừ ta và những người có những kẻ khác không được phép
“Vâng”
Dù cậu không hiểu lắm nhưng vẫn ngoan ngoãn mà nghe lời baba nó. Hệ thống 95 tên thật là Trần Văn, đối với nó cái tên này dù có chút quen thuộc nhưng nó không muốn dùng đến. Trần Văn là một trong những hệ thống duy nhất là người chết được hệ thống chủ thu linh hồn về làm người giúp đỡ những xuyên không giả khác làm nhiệm vụ.
Tạm thời gạt bỏ qua chuyện kia, hai người Trần Văn và Vân Hi vẫn tiếp tục lên đường, hệ thống và cậu dựa theo bản đồ mà thoát khỏi khu rừng rậm rạp kia. Trước mắt họ là một ngôi làng nhỏ, dọc con đường có một dòng sông ngỏ, hai bên đường cây xanh rợp bóng. Đi được một lúc gần tới cổng làng thì Vân Hi chợt nghe thấy tiếng của một đám trẻ con
“baba ở đằng trước có tiếng của con nít”
/Để ta xem, có một đám nhóc. Hình như có một đứa nhỏ đang bị bắt nạt/
Vân Hi không cần đợi đến lúc hệ thống nói xong liền lao tới giải vây cho đứa nhỏ kia, càng lại gần Vân Hi càng nghe rõ nhưng lời nói ác ý của đám nhỏ kia
“ Đồ con hoang”
“Đồ không có cha mẹ...”
“Mấy nhóc nên về nhà đi trước khi ta đánh mấy đứa, mới tý tuổi đầu dã nói ra những lời cay nghiệt như vậy sau này lớn lên mấy đứa sẽ vô cùng xấu xí. Chẳng có ai thèm nhòm ngó hay yêu thương mấy đứa nữa đâu”
Tụi nhỉ bị cậu dạo đến mức bậc khóc, chạy đi. Vừa đi vừa gào lên đòi mẹ, cậu chẳng thèm quan tâm tới đàm trẻ ranh kia nữa, khẽ khom người ngồi xuống. Bàn tay thon dài, nhỏ nhắn mảnh khảnh kia khẽ dùng khăn mềm lau đi những vết bẩn trên mặt của đứa bé kia. Cậu khẽ đỡ đứa nhỏ đứng dậy, cậu nở một nụ cười dịu dàng mà hỏi hang
“Đệ không sao chứ, có bị thương không?”
Giọng non nớt, rụt rè của đứa bé vang lên khiến tâm can của cậu nhói lên “Không sao ạ...”
Trần Văn vẫn dán mặt vào bản hệ thống, nếu nhìn kỹ bản thể con người của hệ thống rất là đẹp trai nha, mái tóc ngắn bồng bềnh mềm mại có một màu đỏ vang như của cậu, đôi mắt phượng của đỏ nhẹ, mọi ngũ quan đều không lấy một chút góc chết nào. Khu khụ, quay lại công việc chính, Trần Văn cau có vì không tìm ra đứa nhỏ mà hệ thống chủ đã nhắc tới trong nhiệm vụ đã giao
Ngụy Vân Hi rất nhanh đã làm thân được với đứa nhỏ này, bây giờ cậu mới sực nhớ ra bản thân vô cùng thất lễ khi chưa giới thiệu về bản thân mình
“Nãy giờ ta quên mất, ta là Ngụy Vân Hi rất vui được gặp đệ”
“Đệ tên Dương Ảnh Quân ạ”
Vân Hi như vớ được cục vàng ôm cầm lấy Ảnh Quân, nó vui vẻ đưa bàn tay nhỏ ôm lấy cậu. Trần Văn vừa sáng chấn tâm lý đến rớt bảng thông tin mà đứng nhìn cái đứa con vừa lo truyện bao đồng kia, nhìn sang cái bảng tìm kiếm thông tin của bản thân mà thầm khóc ròng trong lòng một (nhiều) chút. Trong lòng thầm rủa ít (nhiều) một chút
/Fuck tôi là trò đùa của mấy người à, tìm nát cái bảng hệ thống mà không thấy. Vân Hi chỉ mới lo chuyện bao đồng một cái lại hoàn thành nhiệm vụ, cấp trên đang trêu đùa trái tim bé nhỏ của tôi có phải không?/
Ngoài cậu thì không ai có thể thấy được hệ thống nhưng sợ bị lỗi nên Trần Văn đành nhặt lại cái bảng thông minh rồi biến mất, từ màn hình hệ thống nhìn ra chỉ thấy đứa con ngốc nghếch của mình đang nói chuyện vui vẻ với đứa nhóc kia. Ảnh Quân đưa đôi mắt to tròn kia thầm đánh giá cậu, bộ y phục đỏ ôm sát lấy cơ thể mảnh khảnh và dẻo dai kia, làn da trắng môi đỏ mềm, chỉ trừ đôi mắt bị che lái với tấm vải trắng viền xanh kia ra thì cậu thập phần vô cùng soái
Vân Hi thấy thằng bé im lặng không nói bèn nhẹ giọng mà hỏi “Đệ không sao chứ, nhà đệ ở đâu ta đưa đệ về nhé?”
“Đệ...đệ không có nhà”
/không hổ là con ta bắt kịp cách xưng hô nhanh đấy chứ/. Hệ thống tự luyến mà nói
“Vậy đệ có muốn theo ta về nhà không? Tuy ta rất ngèo lại không nhìn thấy gì nhưng ta đảm bảo có thể chăm sóc đệ thật tốt”
“Được ạ”
“Đi nào, bây giờ có thể gọi một tiếng cha được chứ?”
“Vâng, cha”
Vân Hi vui vẻ vòng tay bế xốc Ảnh Quân lên, Trần Văn trong hệ thống đã chuẩn bị sẵn một căn nhà nhỏ đủ cho hai cha con sống gần ngoại ô của ngôi làng nhỏ kia. Ảnh Quân vui vẻ ôm lấy cổ Vân Hi mà cười tươi rói, Vân Hi thấy y phục của Ảnh Quân và bản thân đều đã bẩn. Liền dắt tay thằng bé đi vào phòng tắm, cậu cùng thằng bé tắm rửa, sau đó là cùng nhau nấu cơm,ăn cơm...
Cứ thế mà hai người cứ trải qua một thời gian sống chung, Vân Hi cảm thấy cậu nhóc Ảnh Quân tuy chỉ mới 4 tuổi nhưng tư chất lại hơn cả những đứa trẻ cùng tuổi nên cậu rất an tâm về bé. Trần Văn lặng lẽ đưa phần thưởng nhiệm vụ bỏ vào túi càn khôn cho Vân Hi, tuy biết nhưng cậu cũng chẳng mảy may quan tâm lắm
Updated 87 Episodes
Comments
jjjjj
thiệt là ko bt nói gì luôn í😆
2023-09-01
2
love《 Tawil 》
hơi ngang ngang sao ấy :3
2022-11-19
2
Trịnh Dung
...
2022-06-26
2