[ĐN Tokyo Revengers] Đặc Nhiệm Thời Không
#2: Vấn đề nan giải
Sano Manjiro - Mikey
Làm bạn với tao nha, Hachin! (vui vẻ)
Phạm Thị Liên - Hasu
"Hachin là cái éo gì vậy??"
Ryuguji Ken - Draken
Chịu thì chịu, không chịu cũng phải chịu.
Phạm Thị Liên - Hasu
Ủa bạn?????
Mặc dù nó ức chế lắm, nhưng đôi co với mấy thành phần này chỉ tổ tốn nước bọt, nên nó đành bấm bụng cho qua.
Sano Manjiro - Mikey
Về thôi, Kenchin!
Sano Manjiro - Mikey
À, nhớ mang cậu ta theo đó! (quay ngoắt)
Ryuguji Ken - Draken
Ờ, tao biết rồi...
Draken cõng thằng nhóc, đang bất tỉnh nhân sự từ nãy giờ, lên vai, nhưng trông cậu ta có vẻ cam chịu.
Ryuguji Ken - Draken
Đã yếu rồi, mà cũng bày đặt ra gió... (chặc lưỡi)
Phạm Thị Liên - Hasu
Ủa?? Mấy người quen biết nhau hả? (ngơ ngác)
Ryuguji Ken - Draken
Ờ, có vấn đề gì sao? (trừng mắt)
Phạm Thị Liên - Hasu
Ờ không...mọi người cứ tự nhiên... (xua tay)
Sano Manjiro - Mikey
Lần sau gặp nhá, Hachin, Takemicchi!
Phạm Thị Liên - Hasu
(phẩy tay)
Phạm Thị Liên - Hasu
"Chặc, lại phiền phức nữa rồi đây..." (chau mày)
Phạm Thị Liên - Hasu
"Mà mấy người ở đây cũng kỳ lạ lạ ghê!" (nhận xét)
Hasu lắc đầu cho qua chuyện, rồi nhúng vai ra về.
Nó đi lên mấy bậc thang khi nãy. Bây giờ, đám đông lúc đó cũng giải tán gần hết.
Do bản thân vẫn chưa thuộc đường ở đây, nên Hasu đành phải bật bản đồ lên tìm đường về. Và nó cũng không quên vác con mèo trắng khi nãy theo.
Phạm Thị Liên - Hasu
"Hồi nãy mình đến đây bằng đường nào vậy?"
Và sẽ không có gì ngạc nhiên, nếu Takemichi không thấy cái thứ đang nằm trên tay Hasu.
Hanagaki Takemichi
Hasu-san!!!
Phạm Thị Liên - Hasu
(quay lại)
Hanagaki Takemichi
Cái...cái gì trên tay mày vậy...?
Phạm Thị Liên - Hasu
Điện thoại.
Hanagaki Takemichi
Hả...? Điện thoại à... (đổ mồ hôi)
Hanagaki Takemichi
"Sao có thể được chứ??" (hoang mang)
Hanagaki Takemichi
"Điện thoại cảm ứng ra đời vào năm 2006 lận mà!? Vậy tại sao nó lại xuất hiện trên tay thằng đó?!"
Takemichi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Cậu còn chưa khỏi bàng hoàng, khi được Tổng trưởng Toman chú ý.
Bây giờ, Hasu còn đem ra cái điện thoại vuốt vuốt các thứ, giống điện thoại cảm ứng, như đang nói với cậu rằng, nó không phải người ở thời đại này.
Còn Hasu, nó vẫn thấy vẻ mặt hoảng hốt của Takemichi, nhưng nó không hiểu cậu ta đang nghĩ gì mà có cái biểu cảm như vậy.
Đám bạn của Takemichi cũng nhìn cậu với ánh mắt như thấy sinh vật lạ.
Phạm Thị Liên - Hasu
"Đúng là người ở đây rất kỳ lạ mà!!" (nổi hắc tuyến)
Phạm Thị Liên - Hasu
Nếu ông không còn gì để thắc mắc nữa, thì tui về nha! (lùi lại)
Hanagaki Takemichi
À...mày về thoải mái...
Takemichi vẫn còn chưa khỏi nghi ngờ về Hasu.
Và sự nghi ngờ của cậu đã đúng, khi Hasu quay người đi, cái điện thoại hình chữ nhật dài với màn hình lớn đã tố cáo tất cả.
Nhưng, Hasu lại không biết đến điều đó. Nó cứ đinh ninh trong đầu rằng, những người ở đây thật kỳ lạ.
Trên đường đi, Hasu thắc mắc đủ thứ, như người trên trời mới rơi xuống.
Phạm Thị Liên - Hasu
Thời đại nào mà còn côn đồ băng đảng vậy?
Phạm Thị Liên - Hasu
Mấy bộ đồ quê mùa đó là sao?
Phạm Thị Liên - Hasu
Tại sao Takemichi lại nhìn cái điện thoại này như thấy cái gì đó lạ lắm vậy?
Phạm Thị Liên - Hasu
Tại sao Nhật Bản lại trông hơi hoang sơ quá vậy?
Và Hasu cứ lầm bầm như tên tự kỷ vậy suốt một quãng đường đi.
...
Memay!! Câm mồm lại được không??
Các bạn không bị tâm thần hoang tưởng đâu, con mèo trên tay Hasu vừa biết nói đấy, nhưng cũng đừng quan tâm nhiều đến chi tiết đó.
Phạm Thị Liên - Hasu
À xin lỗi.
Phạm Thị Liên - Hasu
Mà anh không thấy lạ sao, RAWS100104? (cúi xuống)
...
Đừng có gọi tao bằng mã danh!! (xù lông)
Phạm Thị Liên - Hasu
Vậy Elizabeth ha!? (cười)
...
Dmm!! Mày thích cái tên đó quá ha!! (xù lông)
...
Tao là Ryan, Ryan Watson!! Rõ chưa!? (nhấn mạnh)
Phạm Thị Liên - Hasu
Rõ rồi ~ Eli ~ (lơ đãng)
...
Cắn à!! Hay nhóc muốn cào!? (bật vuốt)
Phạm Thị Liên - Hasu
Thiến à? Hay anh muốn đi tắm!? (cười thánh thiện)
Và Eli tái mặt lại, nín cãi tay đôi với Hasu nữa.
Phạm Thị Liên - Hasu
Tốt, tốt! Ngoan lắm! Ngoan lắm! (xoa đầu)
Phạm Thị Liên - Hasu
Biết điều là tốt!
...
"Tao thề, một ngày nào đó tao sẽ xé xác mày ra, nếu không tao đéo làm mèo nữa!!"
Chọc tức Eli nãy giờ đã rồi, Hasu quay lại vấn đề chính.
Phạm Thị Liên - Hasu
Mà anh hiểu tại sao mọi thứ ở đây thật kỳ lạ không?
...
Mày mới là người kỳ lạ nhất ở đây đó! (cằn nhằn)
Phạm Thị Liên - Hasu
Là sao?
...
Nhóc đến đây mà không xem thời gian à??
...
Mở điện thoại lên và nhìn kỹ vô đi, cái con mắt bị chinh này!! (cáu)
Hasu không quan tâm đến câu chửi bới của Eli. Nó liền mở điện thoại ra xem thời điểm hiện tại là bao nhiêu.
Và thật bất ngờ, khi dòng chữ "ngày 7 tháng 7 năm 2005" đập thẳng vào mắt nó.
Phạm Thị Liên - Hasu
Thiệt hả trời!? (ngạc nhiên)
...
Đấy! Cho nên nhóc đừng có tùy tiện mà lôi điện thoại cảm ứng ra trước mặt những người ở đây!
...
Hồi nãy có thằng kia nhận thấy rồi đó! (chảnh mèo)
Phạm Thị Liên - Hasu
Hôm nay là ngày săn sale của Shopee này!!
Trong khi, Eli thì muốn cắn lưỡi tự sát tại chỗ, thì Hasu lại ngồi thụp xuống khóc lóc.
Phạm Thị Liên - Hasu
Nhưng chúng ta vẫn chưa có tiền... (tuyệt vọng)
Phạm Thị Liên - Hasu
Tại sao chúng ta ở đâu cũng là đỗ nghèo khỉ vậy hả...?
...
Cái đó không phải là vấn đề!!
...
Nhìn kỹ vô cái năm đó!! Nhìn kỹ vô!! (bực bội)
...
Tư duy lên đi!! Não rất hữu dụng đấy, nhóc đã sử dụng chưa?! (gào thét)
Phạm Thị Liên - Hasu
Ờ, cái đó thì tui biết mà!
Phạm Thị Liên - Hasu
Giỡn xíu cho vui cốt truyện thôi! Làm căng! (chề môi)
...
Tao cắt cái môi của mày bây giờ!! Chề nữa không?!
Hasu thu cái môi lại, rồi tiếp tục bế Eli đi theo con đường mà Google Map chỉ.
Đến đường lớn, đông người qua lại, Hasu và Eli không còn nói chuyện với nhau nữa.
Bởi vì, nếu có người đi đường mà phát hiện cảnh một con mèo biết nói tiếng người, thì Eli thế nào cũng bị đem đi nghiêng cứu.
Về đến nhà, ở một khu chung cư, Hasu thả Eli xuống, rồi lăn ra nằm đọc manga và không cần phải thay đồ, vì nó không có gì để mặc hết (theo nghĩa bóng lẫn nghĩa đen).
Còn Eli lại nhảy lên, ngồi bên cạnh cửa sổ, mắt nhìn xuống phía dưới...ngắm gái...
...
Ê nhóc, ở đây nhiều mèo cái nhìn ngon cơm quá nè!!
...
Anh mày ra ngoải đu đưa với vài em cái nhé!! (chạy đi)
Phạm Thị Liên - Hasu
Dừng bốn cái chân lại cái con mồn lèo ngu học kia!!
Hasu kéo quyển truyện xuống, liếc mắt hăm dọa Eli đang tung tăng định đi ra ngoài.
...
Giỡn xíu cho vui cốt truyện! Làm căng!
Phạm Thị Liên - Hasu
Không căng để bữa nào ông mang về cho tui một đám mèo con hả?
Phạm Thị Liên - Hasu
Chúng ta có thể không chết vì đói, nhưng bọn ngoài kia có thể đó!! (gằn giọng)
...
Vậy nhóc không định kiếm tiền à?
Phạm Thị Liên - Hasu
Không phải là có tên kia sao? (ngơ ngác)
Phạm Thị Liên - Hasu
Xử lý được nó là chúng ta sẽ có 500.000 yên lận đó!!
...
Nhưng nhóc vừa mới phóng sinh nó đấy... (cạn lời)
...
Nó cũng có bảo kê đấy...
Phạm Thị Liên - Hasu
Vậy hôm nào tìm lại là được chứ gì? Có chết đói được đâu?
Phạm Thị Liên - Hasu
Và tui cũng đếch sợ bọn chúng!
Eli cảm giác như Hasu quên mất một số điều quan trọng, thay vì nằm ung dung đọc truyện như vậy.
...
Hệ thống chỉ hỗ trợ tiền nhà. Còn tiền sinh hoạt cá nhân thì miễn nhá!
Nhờ ơn nhắc nhở của Eli, mà Hasu mới nhớ lại mấy cái rất quan trọng.
Hệ thống chỉ hỗ trợ những việc liên quan đến nhiệm vụ như nhà ở hoặc giấy tờ các thứ.
Do đó, những thứ như tiền tiêu vặt hay sinh hoạt cá nhân đều không nằm trong danh mục.
Phạm Thị Liên - Hasu
Hà hà... (cười cay đắng)
Phạm Thị Liên - Hasu
Chính sách dành cho nhân viên vẫn như mọi khi...như l*n vậy...
...
Xách cái mông lên đi kiếm tiền bạn ơi!!
...
Mặt Trời lên đến đỉnh núi rồi kìa!!
...
Cái loại mà ngủ quá giờ trưa há...
Phạm Thị Liên - Hasu
Một là câm, hai là thiến. Anh chọn đi.
Bây giờ, Hasu mới có thể yên tĩnh mà tịnh tâm xem nên làm gì tiếp theo.
Đương nhiên, điều ưu tiên hàng đầu, đó là phải kiếm tiền mưu sinh.
Tuy nhiên, trong hành loạt các công việc bán thời gian dành cho học sinh, Hasu lại không biết nên chọn cái nào.
Và nó cứ ngồi để tay ngang mặt, tỏ vẻ nguy hiểm như Sasuke hết mấy tiếng đồng hồ...
À đương nhiên, nó cũng không thể ngưng cái miệng hay lầm bầm mỗi khi suy nghĩ của mình được.
Phạm Thị Liên - Hasu
Đi giao báo thì sao? Không được, mình không muốn phải dậy sớm...
Phạm Thị Liên - Hasu
Hay là chạy bàn? Cũng ổn đấy, lương cũng cao nữa...
Phạm Thị Liên - Hasu
Còn nhân viên siêu thị thì sao? Có vẻ khá nhẹ nhàng đấy, nhưng lương lại thấp...
Phạm Thị Liên - Hasu
Hay là làm gia sư...
Và Hasu còn lèm bèm như vậy 1 tiếng đồng hồ nữa, nên ta kết thúc chương 2 tại đây...
____________________________________
Tác giả - JustSally272
Ủa? Tui mới đăng có 1 chương mà sao có tận 4 lượt theo dõi vậy (ʘᴗʘ?)
Tác giả - JustSally272
Hehe, vui qué :))
Tác giả - JustSally272
Dù sao cũng cảm ơn các bạn (ㆁωㆁ)
Tác giả - JustSally272
À, lần này, tui đã thử giảm bớt khoảng 500 từ (từ 2000 xuống 1500) do tui thấy chương trước hơi dài.
Tác giả - JustSally272
Nếu các bạn còn thấy nó còn hơi dài nữa, thì cmt để tui bớt lại từ từ nhé!
Tác giả - JustSally272
Do đây là lần đầu tiên tui viết truyện chat, nên nếu tui có sai sót gì, mong cái bạn góp ý!
Tác giả - JustSally272
Cảm ơn các bạn nhiều lắm (≧▽≦)
Comments
t fa nhx ko có nghĩa t...
ủa???
2023-04-01
0
SANAKY
ủa chú Tuân?
2023-03-30
0
_Le 🌸🍃
Tui đọc lần thứ 4 luôn nè 😆
2021-11-30
0