Chap 2: Gặp lại

Nó lật cuốn sách ra, là truyện ngôn tình, nó đọc say sưa không biết trời trăng là gì. Nó không biết rằng những lời nó nói đã bị nghe thấy bởi ... vị giáo viên chủ nhiệm mới.

- Cả lớp đứng dậy! - Lớp trưởng hô to.

Nó theo phản xạ cũng đứng dậy nhưng cặp mắt vẫn hướng về cuốn truyện. Dù đứng nhưng vẫn cố đọc hết dòng chữ.

- Cả lớp chú ý nghe tôi nói.

Câu nói khiến nó phải ngóc đầu nhìn lên bảng và bất ngờ nhìn thấy hắn. Nó quay qua hỏi Tô Sơn:

- Hắn ta là ai?

- Thầy giáo chủ nhiệm mới.

- Cái gì??? - Nó hoàn toàn bất ngờ.

Hắn ở trên bục , đã nhìn thấy nó nở nụ cười đắc ý rồi tự giới thiệu về mình:

- Tôi là Vũ Đình Bảo, 25 tuổi, giáo viên chủ nhiệm mới của lớp ta kiêm giáo viên dạy toán của lớp. Được rồi, bữa đầu tiên nhận lớp chưa rõ mặt mọi người, bây giờ chúng ta điểm danh cái đã.

Cô ở dưới bĩu môi: 'Làm như mình hay lắm vậy. Nhìn sao cũng thấy đang ghét.' Còn xung quanh mọi nữ sinh đang ngưỡng mộ hắn ta, khen ngợi đủ điều:

- Ôi thầy đẹp trai quá!! - Nữ sinh 1

- Không biết thầy có bạn gái chưa ha? - Nữ sinh 2

- Chắc chưa đâu, mà nếu có thì người đó cũng phải không bình thường mới hợp được. Ai kêu thầy đẹp như vậy a - Nữ sinh 3

- Đúng đúng đúng!!! - Nữ sinh 2 gật đầu phụ họa.

- Mấy bà thôi đi, trai đẹp bên cạnh không ngắm lại ngắm ông già kia! - Tô Sơn cũng bà tám.

- Đúng là ông cũng đẹp thiệc chỉ tội ... - Mọi người không hẹn mà rủ nhau đồng loạt bĩu môi - ...cái đó không xài được.

- Này này nói gì đó, đúng là đồ hám trai, không bằng Linh Đan, xinh đẹp mà đâu có mê trai như mấy bà. Hừ.

- Hứ - 3 nữ sinh bịu môi quay lên

Hắn bắt đầu điểm danh, từng cái tên lần lượt được đọc lên, giọng nói nghe chừng khá ấm áp.

- Trần Văn An - Có

-...

- Trần Linh Đan

Im lặng

- Trần Linh Đan

Vì mải suy nghĩ nên nó không nghe hắn nói gì. Đến khi Tô Sơn nói nó mới hoàn hồn trả lời:

- Cóooooo...

Chữ có của nó cứ kéo dài như để chọc tức ai kia nhưng mà thất bại, hắn ta chỉ nhìn nó nhếch môi cười nham hiểm. Thế mà chẳng hiểu nổi nụ cười nhạt ấy lại khiến cho mọi nữ sinh bên dưới như vũ bão mà hét ầm lên còn nó thì hơi rợn người. Có lẽ quạt hơi mạnh.

Cứ thế buổi học trôi qua thật nhàm chán, hôm nay nó cũng không quậy như mọi hôm khiến ai nấy đều ngạc nhiên. Tô Sơn là người đầu tiên phát hiện ra chuyện này:

- Ê, hôm nay làm sao mà không quậy phá hả? Có bệnh sao?

- Điên hả mày, quậy hoài cũng chán thôi.

- Người như mày mà cũng có thể nói như vậy sao? Hôm nay trời bão to.

- Không dư cơm nói chuyện với mày, tao về đây.

Nó chạy về để lại Tô Sơn vẫn không khỏi thắc mắc:

- Thật kì lạ!!!

Về đến nhà nó nằm ườn ra giường, bực tức vô cùng, ông trời thật quá đáng mà tại sao lại đối xử với nó như vậy. Mẹ nó bước vào phòng nó kêu:

- Thay đồ rồi xuống ăn cơm đi Linh Đan!

- Dạ. - Nó bỗng tươi hẳn, là do được ăn nên mới zậy đó mà.

(À quên nói mọi người biết. Nhà nó chỉ có nó sống chung với anh trai và mẹ, ba nó mất lúc nó mới 3 tuổi, anh trai nó làm trên thành phố, là một bác sĩ, lâu lâu mới về một lần, là người cưng chiều nó nhất nhà, gia đình nó cũng khá giả, có 1 tập đoàn nhỏ trong thành phố ba nó để lại cho mẹ nó. Ước mơ cháy bỏng của nó là diễn viên.)

Thay đồ xong nó hào hứng xuống phòng bếp, căn bếp rộng rãi, nhìn có vẻ rất đẹp đẽ, tinh xảo.

Hot

Comments

Đan Nguyễn

Đan Nguyễn

Dùng từ Nó nghe mất cảm tình quá

2022-08-15

0

Cherry Nguyen

Cherry Nguyen

thjk

2022-06-08

0

Tuyết Nguyễn

Tuyết Nguyễn

Hay quá đi kkkk

2022-02-24

1

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play