Thiếu phu nhân

Mười phút sau, một dáng người nhỏ nhắn khoác lên mình bộ váy trắng tao nhã dài ngang gối, tóc được cột gọn gàng, cô như nàng công chúa xinh đẹp bước ra từ câu chuyện cổ tích. Ân Ân chậm rãi bước xuống, trên môi còn xuất hiện nụ cười đẹp xao xuyến. Những người giúp việc thấy cô liền cung kính cúi chào.

"Thiếu phu nhân."

" Hả, thiếu phu nhân...là tôi sao?"

Ân Ân ngạc nhiên vừa hỏi vừa đưa tay chỉ vào mình.

"Vâng, mời thiếu phu nhân xuống ăn sáng thiếu gia đang đợi người ạ."

Một người giúp việc dẫn cô xuống phòng ăn, Ân Ân ngoan ngoãn bước theo sau. Cô đưa mắt nhìn xung quanh, nơi này lớn hơn nhà cô rất nhiều, mọi thứ xung quanh đều được trang trí rất tỉ mỉ và sang trọng.

Ân Ân tiến lại chiếc ghế cạnh anh, người giúp việc nhẹ nhàng kéo ghế giúp cô, cô mỉm cười gật nhẹ đầu cảm ơn rồi ngồi xuống.

"Mời thiếu gia, thiếu phu nhân dùng bữa sáng tôi xin phép đi làm việc ạ."

Nói xong người đó liền đi ra ngoài.

"Này, Diêm Tôn Khiết tại sao họ lại gọi tôi là thiếu phu nhân."

Ân Ân có chút khó hiểu hỏi.

" Vợ tôi thì họ nên gọi là gì." Tôn Khiết lạnh lùng đáp.

"Nhưng.....Tôi muốn về nhà, ba mẹ không thấy tôi sẽ rất lo lắng đấy!"

Cô nhìn anh, gương mặt lộ rõ nét không vui nói.

" Em không cần lo, ba mẹ em hiện tại đi du lịch rồi."

"Gì chứ."

Cô hoảng hốt nói. "Con gái bị bắt cóc mà ba mẹ còn vui vẻ đi du lịch, cái quái gì vậy ba mẹ không còn thương đứa con gái này sao. Chắc chắn là Diêm Tôn Khiết anh và ba mẹ tôi hợp tác đem tôi đến đây, hừ." Cô tức giận nghĩ thầm.

"Tôi với ba mẹ em không hợp tác là em muốn đi khỏi nhà nên ba mẹ đồng ý đưa em đến đây." Anh vẫn nhàn nhã nói.

"Ơ anh ta biết đọc suy nghĩ của mình ư"

Ân Ân trợn mắt nhìn anh nhưng rồi lại nghĩ được gì đó liền nhẹ giọng nói.

"Được thôi, tôi sẽ nghe theo lời ba mẹ mà ở lại đây vậy nhưng với điều kiện anh không được đụng vào người tôi."

"Được."

Tôn Khiết nhếch môi cười nói nhưng trong nụ cười ấy ẩn chứa biết bao suy nghĩ đen tối.

"Diêm Tôn Khiết điện thoại tôi đâu."

Ân Ân nhớ lại điện thoại của mình không có trong phòng, chẳng lẽ còn ở nhà ba mẹ cô hay sao, cô liền hỏi.

"Vứt rồi."

"Anh....anh sao lại tùy tiện vứt đồ của người khác chứ." Cô tức giận nói.

"Tôi chỉ thấy nó cũ rồi nên vứt đi, một lác quản gia sẽ đưa điện thoại mới cho em."

"Anh...."

"Còn nữa đừng bao giờ gọi cả họ lẫn tên của tôi mà có cô là người đầu tiên dám gọi đấy."

Tôn Khiết nhìn cô bằng ánh mắt lãnh đạm nói.

"Vậy tôi nên gọi anh là gì."

"Tôn Khiết, Khiết hay chồng, ông xã, lão công đều được."

Anh nở nụ cười nham hiểm nói.

Cô nghe vậy lườm anh một cái rồi bắt đầu ăn sáng.

Tôn Khiết nhìn Ân Ân, trông cô lúc này thật đáng yêu làm sao.

"Cô nhóc năm tuổi khi đó còn đòi kẹo bây giờ đã lớn chừng này rồi."

Anh cười thầm.

Lần đầu tiên anh gặp Ân Ân khi đó cô chỉ mới năm tuổi còn anh đã mười ba, dáng vẻ dễ thương cùng nụ cười ngây thơ khi ấy của cô đã khiến anh nhớ mãi không quên. Lần gặp đó xem như là lần duy nhất hai người gặp nhau, gia đình anh phải chuyển nhà, từ đó anh không còn gặp lại cô nữa. Bóng hình của cô đã chiếm trọn trái tim anh dù anh đã trưởng thành, biết bao lời tỏ tình của những cô gái khác anh đều từ chối hay bỏ ngoài tai. Lần này anh về chính là hoàn thành hôn ước của hai nhà và hy vọng được chăm sóc bảo vệ cô, cùng cô đi đến cuối đời.

"Tôn Khiết, tôi muốn đi học." Ân Ân nhẹ giọng nói.

"Không!"

"Tại sao?"

"Em đi học sẽ có đàn ông dòm ngó, em phải biết mình là Diêm phu nhân đấy."

"Anh đang ghen" Cô khẽ cười nói.

"Từ nhỏ đến giờ tôi không biết chữ GHEN viết như thế nào."

Tôn Khiết lạnh lùng đáp nhưng ánh mắt lại có ý trốn tránh câu nói của cô. Có lẽ Ân Ân đã nói trúng tim đen của mình là anh đang ghen.

Ân Ân cười thầm, không ngờ anh lại có dáng vẻ này khác hẳn với vẻ mặt lạnh lùng lúc nãy.

"Em ở nhà ngoan đấy, đừng làm loạn có việc gì thì nhờ quản gia giúp."

Tôn Khiết nói xong thì đứng dậy.

"Anh đi đâu."

"Đến Tổng cục, em không muốn rời xa tôi à." Anh nhếch môi cười nói.

"Có ma mới muốn anh bên cạnh."

Ân Ân bĩu môi lườm anh một cái rồi tiếp tục ăn. Nhìn cô nhóc trước mắt anh chỉ biết lắc đầu nhếch môi cười rồi bước ra ngoài.

"Diêm Tôn Khiết, đi làm vui vẻ tôi sẽ ngoan ngoãn như lời anh nói."

Ân Ân nở nụ cười nham hiểm, gương mặt lộ rõ vẻ vui mừng dường như đang âm mưu chuyện gì đó.

Hot

Comments

❤️ Xuân Xinh ❤️

❤️ Xuân Xinh ❤️

chẹp chẹp giữ vợ quá 🌚🌚

2023-05-04

1

❤️ Xuân Xinh ❤️

❤️ Xuân Xinh ❤️

ba mẹ chị bán chị đi mà chị còn ngây thơ vậy 🤣🤣

2023-05-04

0

Nutao

Nutao

Gì mà 28 tuổi đã làm thượng tướng, còn ngành Công An nữa chứ.tg viết hơi quá

2021-12-28

0

Toàn bộ
Chapter

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play