chương 4: đêm định mệnh (1)

Cửu gia? Cửu gia? Anh có sao không vậy?

- Không có gì.

Giọng nói mềm mại như nhung kéo hắn trở lại thực tại tầm thường. Cửu Châu giật mình, ánh mắt thoáng qua bối rối. Rất nhanh sau đó, hắn lại khôi phục dáng vẻ nhàn nhạt ban đầu.

Trong lòng hắn phì cười. Không biết nên vui hay nên buồn nữa. Hắn là thế. Mỗi khi cứ nhắc đến chuyện quá khứ hắn lại nghĩ nhiều, nghĩ lâu đến vậy. Quá khứ của hắn đen tối, hắn nghĩ vậy, nếu không muốn nói là nó chẳng ra gì hay chẳng đáng có. Nhưng hắn cứ không thôi nghĩ về nó, và cứ mỗi lần nghĩ về, hắn lại như đắm chìm vào trong nó. Điều hắn cảm thấy chua chát nhất là những thứ hắn cảm thấy dơ bẩn nó lại in sâu vào tâm trí hắn. Với cái quá khứ đen tối của hắn, chắc phải viết dài mấy trang giấy cũng không hết được.

Cảm giác bức bối này thật khó chịu, cả người như muốn nổ tung. Cửu Châu theo thói quen, sải chân dài tiến lại tủ kính, sẵn tay lấy một chai rượu ngay ngoài cửa. Hắn không nhìn tên rượu, cũng không nhớ rõ nó là loại rượu gì. Chỉ biết rằng, khi truyền vào cổ họng, mùi vị của nó vừa đắng vừa cay, chua chát. Rượu nặng, hòa lẫn với tâm trạng hỗn độn của hắn hiện tại tạo nên một mùi vị hỗn hợp khó nuốt.

Rượu vào người, đầu óc bắt đầu trở nên choáng váng. Cửu Châu hơi say. Hắn chẳng nhớ mình nói đến đâu với cô nữa. Hai tay hắn khoanh lại, nhìn có vẻ đang lấy uy nhưng thực chất là đang cố giữ thăng bằng. Hai má Cửu Châu hơi phiến hồng lên, giọng hắn ngà ngà say, nhả từng chữ về phía cô:

- Em vừa nói gì?

Cô hơi bất ngờ trước câu hỏi của hắn. Chẳng nhẽ cô nói như vậy nãy giờ hắn không có nghe gì sao? Lúc nãy cô thấy hắn bần thần một lúc, tưởng hắn là đang suy nghĩ lời cô nói. Nào ngờ, hắn còn chẳng thèm để tâm. Triệu Gia Hân có chút tức giận trước thái độ thờ ơ, không coi người khác ra gì của Cửu Châu. Hắn vẫn như vậy, âm thanh vang lên không đậm không nhạt, Triệu Gia Hân thật không thể đoán nổi ngữ khí của hắn là đang tức giận hay đó chỉ đơn giản là một câu hỏi nữa.

Triệu Gia Hân nắm chặt tay, hít một hơi thật sâu, lấy hết dũng khí mỉm cười nhìn hắn.

- Cửu gia, ý của tôi là không muốn đồng ý làm tình nhân cho anh.

- Nghĩa là cũng không cần tiền của tôi?

- Vâng.

Cửu Châu không đáp, cười xòa một tiếng. Dù bề ngoài không nói ra hắn đang nghĩ gì, nhưng với bàn tay đang nắm chặt vào ly rượu, gân xanh nổi lên chằng chịt cũng đủ cho cô biết hắn đang rất tức giận.

- Lời của tôi, em chỉ có quyền đồng ý chứ không được phép từ chối.

Nâng ly rượu lên môi, chất lỏng dốc ngược vào cổ họng, cổ họng không chứa nổi, đầy ắp, khóe miệng hắn chảy vài giọt rượu. Lấy khăn giấy đặt trên bàn lau sạch sẽ miệng mình, vo tròn khăn lại ném vào thùng rác cách đó không xa. Nhưng không trúng. Cục giấy vo tròn nằm lăn lóc bên cạnh thùng rác. Trông thật khó chịu. Sự không hoàn hảo đến không đúng lúc, cùng với lời từ chối của cô khiến hắn càng khó chịu hơn. Cách xưng hô của cô làm hắn đau đầu. Một câu Cửu gia, hai câu Cửu gia, thêm câu nữa, có lẽ người không biết sẽ nghĩ tên hắn là "Cửu gia" mất. Hắn bực mình. Rất ít khi có điều gì làm hắn khó chịu đến thế, nhất là tác động từ lời nói của người khác. Cô là ngoại lệ. Hắn biết điều đó, và hắn biết bản thân cần phải nắm chặt lấy tay cô.

Hắn lại chợt nhớ về cái đêm định mệnh hôm ấy.

Đêm hôm nó, hắn bị bọn trong bang phái khác ám hại, vì bất cẩn mà bị chúng bắn trúng một viên đạn vào vai trái. Hắn may mắn trốn thoát được nhờ chui vào một cái xe tải, chiếc xe đó chở hàng hoa quả, trớ trêu thay, chiếc xe đó lại chở hàng đến đậu một hẻm nhỏ, mà hẻm ấy là khu nhà cô ở.

Hôm ấy, trời mưa to, đường rất trơn. Hắn bị chủ xe phát hiện rồi đuổi xuống đường. Hắn ngồi thoi thóp bên vệ đường, cả người bê bết máu. Người đi qua, xe đi lại làm bùn đất bắn vào người hắn. Máu và bùn đất kết hợp làm hắn trong càng thảm thương hơn. Mọi người đi qua tất tả về nhà, chẳng ai thèm để ý đến hắn, mà có thấy cũng chạy đi cho thật xa, vì sợ. Cửu Châu hiểu được tâm trạng đó. Có ai muốn tiếp xúc với một người máu me đầy mình đâu, còn không biết rõ người ấy là tốt hay xấu nữa. Biết vậy, nhưng trong lòng hắn không khỏi dâng lên nỗi chua xót, nhen nhóm đâu đó là sự tủi thân đến tột cùng. Cảm giác giống như phải trở về cơn ác mộng mười năm trước, cái ngày mà hắn vẫn còn đi đầu đường xó chợ xin từng hạt cơm vậy. Đau lắm! Mưa ngày một lớn, sấm chớp đùng đùng, trắng xóa cả mọi tuyến đường. Nhìn mọi người ai cũng có nhà để về, có chỗ để đi làm lòng hắn càng trở nên cô quạnh. Nỗi đau về thể xác, hòa cũng nổi đau về tinh thần làm cho hắn càng khổ sở hơn. Hắn luôn tự hỏi bản thân rằng: Mày sống để làm gì? Cố gắng vì ai chứ? Ngoài tiền tài và sự nghiệp đâu có ai để ý tới mày?

Và ngày hôm ấy, hắn chính thức đã trả lời được câu hỏi của chính mình.

Vậy mà, giữa lúc mọi sự đau đớn dồn nén vào trong tim, nỗi tuyệt vọng xâm chiếm khiến con người này chỉ muốn chết, thì ngay lập tức, kì tích đã xuất hiện. Hắn không thấy mưa còn tát vào người mình nữa, ngước mắt lên mới thấy có một chiếc ô nhỏ nhắn che chắn cho đầu mình. Điều hắn để tâm hơn, chính là cô gái nhỏ đang đứng dưới mưa, hi sinh chiếc ô của mình để che cho hắn.

"Anh gì ơi, trời mưa sao anh lại ngồi đây, anh có sao không?"

"Cút!"

"Tay anh bị thương rồi kìa, để em giúp anh băng bó lại nhé!"

"Tôi bảo cô cút đi cho tôi!" Giọng nói cô trong trẻo và thanh khiết tựa như mật ngọt rót vào tai. Cửu Châu không phải là người vô tâm. Không phải hắn không thấy cảm kích cô, mà ngược lại hắn rất biết ơn cô đã cất công lại che chắn cho hắn. Nhưng nhìn cô vì hắn mà ướt nhẹp như vậy. Hắn rất xót. Con người Cửu Châu, rất tình cảm, có lẽ là do vì hắn thiếu thốn tình cảm từ nhỏ nên ai đó chỉ cần đối tốt với hắn một chút thôi cũng để cho hắn cảm kích cả đời. Điểm yếu duy nhất trên con người hắn là không biết cách bày tỏ tình cảm. Với hắn, cái gì hắn thấy tốt cho người đó thì hắn làm bằng mọi cách, không cần quan tâm người kia nghĩ gì. Con người như vậy, đáng trách một phần thì đáng thương mười phần.

Giống như bây giờ, hắn không muốn cô vì mình mà liên lụy, vậy nên, hắn muốn đuổi cô đi. Nhưng cô gái ấy, vẫn cứ mặc kệ lời đe dọa của hắn, mỉm cười ôn hòa, rút trong túi sách một túi ni lông có chứa đủ thứ đồ ra. Cô lấy một tấm vải màu vàng nhạt, tiến hành khử trùng, băng bó vết thương cho hắn.

"Anh lớn rồi nên chắc cũng phải biết, máu chảy ra nhiều cơ thể sẽ thiếu máu. Nếu tôi không đến chắc chỉ vài tiếng nữa anh sẽ chết ở đây rồi. Coi như làm phúc, đi ngang qua giúp anh một chút"

"Tôi đã nói cô tránh ra."

"Muốn tránh lắm, nhưng lương tâm tôi không cho phép. Ai bảo tôi là người lương thiện quá làm gì, nếu không cứu anh chắc đêm nay tôi sẽ bị ám ảnh mất. Nếu có muốn chết thì chọn chỗ nào khuất tầm nhìn của tôi ra nhé. Gan tôi nhỏ lắm."

Hot

Comments

lediepanh

lediepanh

Bộ này rất hay nha , chuẩn gu của toy luôn 😽💗

2021-12-13

4

Toàn bộ
Chapter
1 chương 1: làm tình nhân của tôi
2 chương 2: từ giờ đây sẽ là nhà của em
3 chương 3: tuổi thơ hắn
4 chương 4: đêm định mệnh (1)
5 chương 5: đêm định mệnh (2)
6 chương 6: người xa lạ
7 chương 7: điều kiện
8 chương 8: kí hợp đồng
9 chương 9: một ngày
10 chương 10: bắt đầu làm tình nhân
11 chương 11: không thích thì là yêu
12 chương 12: ngủ chung
13 chương 13: đổi vai
14 chương 14: giấc mơ bình dị
15 chương 15: người của tôi ai dám đụng vào
16 chương 16: trầm tư
17 chương 17: ăn sáng
18 Chương 18: chuyện của cô cũng là chuyện của hắn
19 Chương 19: đẹp đôi
20 Chương 20: cảm ơn anh
21 Chương 21: Suýt gây tai nạn
22 Chương 22: Lâm Uyển Đình
23 Chương 23: tại sao lại nhắm vào tôi?
24 Chương 24: ăn cùng nhau
25 Chương 25: hắn tốt tính như vậy sao?
26 Chương 26: hắn đùa cợt cô
27 Chương 27: chọn đồ
28 Chương 28: sao lại là anh?
29 Chương 29: làm bạn? Có được không?
30 Chương 30: lời bộc bạch từ trái tim
31 Chương 31: oan gia
32 Chương 32: tiểu thư nhà giàu
33 Chương 33: kim chủ
34 Chương 34: các cô đúng là bạn thân
35 Chương 35: là tôi ngu ngốc mới tin em
36 Chương 36: ước gì không phải là em
37 Chương 37: oan ức
38 Chương 38: làm hoà
39 Chương 39: uống say
40 Chương 40: sư tử và chuột
41 Chương 41: bứt rứt không yên
42 Chương 42: giày vò
43 Chương 43: người đàn ông tốt
44 Chương 44: ngủ trên vai
45 Chương 45: đền cho tôi đi
46 Chương 46: quyền lực của hắn
47 Chương 47: tám chuyện
48 Chương 48: thay đổi vì ai?
49 Chương 49: tôi nuôi em
50 Chương 50: thấy hết rồi
51 Chương 51: hắn sẽ làm thật sao
52 Chương 52: tin tưởng
53 Chương 53: sao vẫn chưa đến
54 chương 54: nổi khổ của kẻ làm công
55 chương 55: bị làm sao?
56 chương 56: bị làm phiền
57 chương 57: Là anh làm sao
58 chương 58: lén nhận hợp đồng đóng phim
59 chương 59: thời thế thay đổi (1)
60 chương 60: thời thế thay đổi (2)
61 chương 61: có dám không
62 chương 62: hắn chỉ chơi đùa một chút
63 chương 63: mua chuộc phóng viên
64 chương 64: bị dồn ép
65 chương 65: xử lý
66 chương 66: đấu không lại
67 chương 67: Dương Hạo Nhiên
68 chương 68: một bữa cơm
69 chương 69: cuộc gọi bất ngờ
70 chương 70: tại sao lại lừa dối anh?
71 chương 71: người đàn ông đáng sợ
72 chương 72: cáu gắt
73 chương 73: kí hợp đồng
74 chương 74: làm hoà
75 chương 75: cuộc trò chuyện ngoài lang
76 chương 76: đi nhờ xe
77 chương 77: trở về tuổi thơ
78 chương 78: chuyện tế nhị
79 chương 79: mối quan hệ của hai người
80 chương 80: bị phát hiện
81 chương 81: tra khảo
82 chương 82: mất tích
83 chương 83: ngày mai không cần đi làm nữa
84 chương 84: hay tôi sinh cho anh đứa con
85 chương 85: thành giao
86 chương 86: xin hãy yêu tôi dù một lần
87 chương 87: một đứa con
88 chương 88: không thể buông tay
89 chương 89: Bạn?
90 chương 90: vào rừng
91 chương 91: căn cứ bí mật
92 chương 92: Long bị sốt
93 chương 93: ghen tị
94 chương 94: tâm sự giữa hai người đàn ông
95 chương 95: tôi chỉ tin mình cậu
96 chương 96: Đi chơi
97 chương 97: công viên cá voi xanh
98 chương 98: người hâm mộ
99 chương 99: tàu lượn siêu tốc
100 chương 100: anh cười sao?
101 chương 101: xin lỗi
102 chương 102: đứng yên đấy!
103 chương 103: giới hạn cuối cùng
104 chương 104: không chịu nổi
105 chương 105: dị ứng đậu phộng
106 chương 106: buông tha
107 chương 107: tỉnh dậy gặp Long
108 chương 108: Tình yêu, ước mơ, hạnh phúc
109 chương 109: Long thích cô
110 chương 110: Rung động với Cửu Châu
111 chương 111: Chấm dứt
112 chương 112: Đường ai nấy đi
113 chương 113: không gặp lại
114 chương 114: vẫn muốn gặp lại
115 chương 115: Viện cớ ở cùng nhau
116 chương 116: Tôi nấu cho
117 chương 117: hạnh phúc đơn giản
118 chương 118: lời thú nhận trong đêm
119 chương 119: chấp nhận nhưng không tha thứ
120 chương 120: hành hạ(1)
121 chương 121: hành hạ (2)
122 chương 122: không thể thoát được
123 chương 123: Hạnh phúc
124 chương 124: Tình yêu là thế, luôn tha thứ cho nhau.
125 chương 125: bên nhau mãi mãi
126 chương 126: Điều hạnh phúc là sẵn sàng làm cha (ngoại truyện)
127 chương 127: Ghen với con trai (ngoại truyện)
Chapter

Updated 127 Episodes

1
chương 1: làm tình nhân của tôi
2
chương 2: từ giờ đây sẽ là nhà của em
3
chương 3: tuổi thơ hắn
4
chương 4: đêm định mệnh (1)
5
chương 5: đêm định mệnh (2)
6
chương 6: người xa lạ
7
chương 7: điều kiện
8
chương 8: kí hợp đồng
9
chương 9: một ngày
10
chương 10: bắt đầu làm tình nhân
11
chương 11: không thích thì là yêu
12
chương 12: ngủ chung
13
chương 13: đổi vai
14
chương 14: giấc mơ bình dị
15
chương 15: người của tôi ai dám đụng vào
16
chương 16: trầm tư
17
chương 17: ăn sáng
18
Chương 18: chuyện của cô cũng là chuyện của hắn
19
Chương 19: đẹp đôi
20
Chương 20: cảm ơn anh
21
Chương 21: Suýt gây tai nạn
22
Chương 22: Lâm Uyển Đình
23
Chương 23: tại sao lại nhắm vào tôi?
24
Chương 24: ăn cùng nhau
25
Chương 25: hắn tốt tính như vậy sao?
26
Chương 26: hắn đùa cợt cô
27
Chương 27: chọn đồ
28
Chương 28: sao lại là anh?
29
Chương 29: làm bạn? Có được không?
30
Chương 30: lời bộc bạch từ trái tim
31
Chương 31: oan gia
32
Chương 32: tiểu thư nhà giàu
33
Chương 33: kim chủ
34
Chương 34: các cô đúng là bạn thân
35
Chương 35: là tôi ngu ngốc mới tin em
36
Chương 36: ước gì không phải là em
37
Chương 37: oan ức
38
Chương 38: làm hoà
39
Chương 39: uống say
40
Chương 40: sư tử và chuột
41
Chương 41: bứt rứt không yên
42
Chương 42: giày vò
43
Chương 43: người đàn ông tốt
44
Chương 44: ngủ trên vai
45
Chương 45: đền cho tôi đi
46
Chương 46: quyền lực của hắn
47
Chương 47: tám chuyện
48
Chương 48: thay đổi vì ai?
49
Chương 49: tôi nuôi em
50
Chương 50: thấy hết rồi
51
Chương 51: hắn sẽ làm thật sao
52
Chương 52: tin tưởng
53
Chương 53: sao vẫn chưa đến
54
chương 54: nổi khổ của kẻ làm công
55
chương 55: bị làm sao?
56
chương 56: bị làm phiền
57
chương 57: Là anh làm sao
58
chương 58: lén nhận hợp đồng đóng phim
59
chương 59: thời thế thay đổi (1)
60
chương 60: thời thế thay đổi (2)
61
chương 61: có dám không
62
chương 62: hắn chỉ chơi đùa một chút
63
chương 63: mua chuộc phóng viên
64
chương 64: bị dồn ép
65
chương 65: xử lý
66
chương 66: đấu không lại
67
chương 67: Dương Hạo Nhiên
68
chương 68: một bữa cơm
69
chương 69: cuộc gọi bất ngờ
70
chương 70: tại sao lại lừa dối anh?
71
chương 71: người đàn ông đáng sợ
72
chương 72: cáu gắt
73
chương 73: kí hợp đồng
74
chương 74: làm hoà
75
chương 75: cuộc trò chuyện ngoài lang
76
chương 76: đi nhờ xe
77
chương 77: trở về tuổi thơ
78
chương 78: chuyện tế nhị
79
chương 79: mối quan hệ của hai người
80
chương 80: bị phát hiện
81
chương 81: tra khảo
82
chương 82: mất tích
83
chương 83: ngày mai không cần đi làm nữa
84
chương 84: hay tôi sinh cho anh đứa con
85
chương 85: thành giao
86
chương 86: xin hãy yêu tôi dù một lần
87
chương 87: một đứa con
88
chương 88: không thể buông tay
89
chương 89: Bạn?
90
chương 90: vào rừng
91
chương 91: căn cứ bí mật
92
chương 92: Long bị sốt
93
chương 93: ghen tị
94
chương 94: tâm sự giữa hai người đàn ông
95
chương 95: tôi chỉ tin mình cậu
96
chương 96: Đi chơi
97
chương 97: công viên cá voi xanh
98
chương 98: người hâm mộ
99
chương 99: tàu lượn siêu tốc
100
chương 100: anh cười sao?
101
chương 101: xin lỗi
102
chương 102: đứng yên đấy!
103
chương 103: giới hạn cuối cùng
104
chương 104: không chịu nổi
105
chương 105: dị ứng đậu phộng
106
chương 106: buông tha
107
chương 107: tỉnh dậy gặp Long
108
chương 108: Tình yêu, ước mơ, hạnh phúc
109
chương 109: Long thích cô
110
chương 110: Rung động với Cửu Châu
111
chương 111: Chấm dứt
112
chương 112: Đường ai nấy đi
113
chương 113: không gặp lại
114
chương 114: vẫn muốn gặp lại
115
chương 115: Viện cớ ở cùng nhau
116
chương 116: Tôi nấu cho
117
chương 117: hạnh phúc đơn giản
118
chương 118: lời thú nhận trong đêm
119
chương 119: chấp nhận nhưng không tha thứ
120
chương 120: hành hạ(1)
121
chương 121: hành hạ (2)
122
chương 122: không thể thoát được
123
chương 123: Hạnh phúc
124
chương 124: Tình yêu là thế, luôn tha thứ cho nhau.
125
chương 125: bên nhau mãi mãi
126
chương 126: Điều hạnh phúc là sẵn sàng làm cha (ngoại truyện)
127
chương 127: Ghen với con trai (ngoại truyện)

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play