chương 8: Gặp Nguy

Thượng thư phòng, Thái Hòa Đế đang chăm chú xem tấu chương, ngày hôm nay, số lượng tấu chương đưa tới hơi nhiều. Tất cả đều nói đến, dạo gần đây trong thành liên tiếp có trẻ nhỏ mất tích, gây ra hoang mang trong dân chúng. Thái Hòa đế khẽ day day mi tâm, vẫy tay với Nghiêm công công. 

“Ngươi đi truyền ý chỉ của trẫm, tuyên Đại Lý Tự Khanh Võ Nhạc tới đây.”

"Nô tài tuân mệnh…"

Nghiêm công công đi ra bên ngoài. Rất nhanh, Đại Lý Tự Khanh Võ Nhạc đã tới, hắn một thân y phục đặc chế của Đại Lý Tự Khanh màu xanh lục, quy quy, củ củ mà hành lễ với Thái Hòa Đế. 

“Hoàng thượng vạn tuế… vạn vạn tuế…”

Thái Hòa đế phất tay cho hắn đứng dậy, nói. 

“Gần đây, ở trong thành phát sinh ra một loạt sự tình, trẻ nhỏ mất tích. Ngươi mang theo người, đi điều tra cho trẫm. Phải nhanh chóng phá xong án này, trấn an lòng dân.”

"Hạ quan tuân chỉ…"

Võ Nhạc lĩnh mệnh, đi tìm nhị hoàng tử Lê Xuân Khải thương lượng. 

"Vương gia, người thấy chuyện này…"

Lê Xuân Khải tay gõ gõ lên bàn trà, khóe miệng cong lên, tâm tình vô cùng tốt.

"Ta cũng vừa nhận được tin tình báo. Thanh Phong các chủ Bảo Giám Các, vừa truyền đến tin tức của vụ việc này đến Đông Doanh bên kia. 

Đoán chừng bên đó lúc này đang điều động người rồi. Ngươi phải nhanh chân một chút…"

Võ Nhạc hiểu ý, hắn cười to.

"Haha… đúng là ý trời giúp chúng ta… Hạ quan xin đi trước, vương gia mời thưởng trà ngon, chờ tin vui của ta…"

Huỳnh Kha nhận được tin tức của Lê Hữu Quân truyền về. Hắn  nhanh chóng sắp xếp người, tự mình xuất lĩnh dẫn quân, nhanh chóng xuất phát. 

Huỳnh Kha mang theo người đi đến cửa thành, phía trước đã bị người của Đại lý tự khanh chặn lại. Võ Nhạc cười như không cười mà chắp tay với Huỳnh Kha.

“Huỳnh đại nhân đây là dẫn người đi đâu vậy?”

Huỳnh Kha nóng lòng, mất kiên nhẫn mà khoát tay. 

“Võ thống lĩnh đây là có ý gì. Ta ra ngoài làm việc theo phân phó của Khánh Vương Điện Hạ, cũng phải báo cáo với ngươi sao. Còn không mau tránh ra cho ta đi, nếu để trễ nải việc của Khánh Vương, hậu quả ngươi có thể gánh nổi sao?”

Võ Nhạc cười to, chắp tay nói.

"Ta nào dám, chỉ là ta vừa nhận được thánh chỉ của Thánh Thượng, người lệnh cho ta phá một vụ án. Vừa lúc Đại Lý Tự Khanh chúng ta nhận được tin tức, biết được bên Đông Doanh của các vị, lấy được  mật báo liên quan đến vụ án này, ta đây tới là mạo phép xin Đông Doanh giao ra tin tức mà thôi…"

Huỳnh Kha phẫn nộ trừng mắt, răng cắn chặt muốn lệch cả quai hàm.

"Ngươi đang hàm hồ cái gì? Ta không rõ…"

Võ Nhạc đắc ý lấy ra thánh chỉ của hoàng đế giơ lên.

“Hoàng thượng có chỉ… Lệnh cho Đại Lý Tự Khanh tiếp nhận sự vụ, liên quan tới việc mất tích trẻ nhỏ hàng loạt, yêu cầu tất cả quan viên cùng dân chúng phối hợp.”

Nói tới đây, hắn dừng lại cẩn thận cất đi thánh chỉ mà nhìn Huỳnh Kha. 

“Vậy nên Huỳnh đại nhân, thỉnh ngươi nhanh chóng giao ra tin tức liên quan đến sự việc, để Đại Lý Tự Khanh chúng ta tiếp quản đi…Hay là ngươi muốn kháng chỉ đây.”

Huỳnh Kha nghe những lời này, thật muốn một cước đạp lên Võ Nhạc kia. 

“Ta không hiểu ngươi đang nói cái gì, ta ra ngoài làm việc cho Khánh Vương điện hạ, làm sao lại có tin tức gì liên quan tới án mà Đại Lý Tự Khanh đang tra cơ chứ.”

Võ Nhạc cười lên một tiếng mà đắc ý vênh váo.

“Huỳnh đại nhân, ngươi sao lại nói như vậy được cơ chứ. Ta đã nhận được tin tức vô cùng xác thực, biết được các người nhận được tin tức của Thanh Phong các chủ.

Phiền ngươi nhanh chóng giao ra cho chúng ta, không nên gây chậm trễ, công vụ hoàng thượng hạ chỉ giao phó.”

Huỳnh Kha nhíu mày, chuyện bọn hắn có tin tức kia tại sao Võ Nhạc lại biết được cơ chứ. 

"Ta không biết các ngươi từ đâu có thông tin như vậy,  nhưng chúng ta không có biết…"

Võ Nhạc cười càng thêm đắc ý.

"Huỳnh đại nhân, ngài cũng không phải không biết chúng ta làm sao có thông tin chứ. Ta đã dám tìm tới ngài để nói chuyện, tức là ta đã nắm chắc mười phần rồi. Ngài vẫn nên giao ra tin tức cho ta đi, nếu không, ta cũng không ngại trở về tìm hoàng thượng một lần nữa đâu.

Nhưng hậu quả có lẽ phải nhờ Khánh Vương điện hạ tới nhận đấy…"

Cho dù không cam lòng đến đâu đi nữa, thánh chỉ trong tay Võ Nhạc, Huỳnh Kha cũng không thể nào làm trái, chỉ đành giao ra tin tức kia cho bọn chúng.

Nhận được phần tức này, Võ Nhạc nhanh chóng dẫn theo người của Đại Lý Tự Khanh rời đi.

Rất nhanh, nhóm quan quân được Đại Lý Tự Khanh điều động đã bao vây kín xung quanh ngọn núi. Lê Hữu Quân nhận được tin của Huỳnh Kha truyền tới, hắn tức tới ngứa răng, phẫn nộ mà quát.

“Giỏi… Giỏi cho một đám ô hợp Đại Lý Tự Khanh.”

Vì sự xuất hiện của Đại Lý Tự Khanh, kế hoạch ban đầu được Lê Hữu quân tỷ mỉ tính toán đã đổ vỡ. Hắn chỉ đành cùng Hà Bảo Ngân vạch ra một kế hoạch mới, nhanh chóng bắt đầu hành động.

Hai người theo đường cũ, đi tới căn phòng kia trong hang động. Nhân lúc này quan quân bao vây, gây ra động tĩnh lớn, khiến nhóm người kia phải đi ra ứng phó. Hai người muốn nhân cơ hội này cứu những đứa trẻ kia.

Hai người quen theo bố cục, đã nghiên cứu tỷ mỉ trước đó, thuận lợi tiến vào.

Lê Hữu Quân lấy ra hai lọ dược đã được mình chuẩn bị từ trước, đưa cho Hà Bảo Ngân một lọ.

"Ngươi một bên, ta một bên, cho mỗi đứa uống một viên…"

Hà Bảo Ngân nhận lấy lọ dược, học theo bộ dáng của Lê Hữu Quân, cho bọn nhỏ uống thuốc.

Sau khi uống xong thuốc mấy đứa nhỏ dần tỉnh lại, trong mắt tràn đầy sợ hãi.

"Huhu…" Nhất thời tiếng khóc vang lên khắp nới. Hà Bảo Ngân có chút luống cuống tay chân.

"Các ngươi đừng có khóc… Chúng ta là ngưòi tốt, tới để cứu các ngươi…"

Mặc kệ nàng có nói như thế nào, bọn chúng vẫn khóc. Nhưng cho dù có khóc thế nào thì chúng cũng không lộn xộn mà di chuyển. Hà Bảo Ngân thấy vậy cũng nhẹ nhàng một chút, đưa mắt cầu cứu nhìn Lê Hữu Quân.

Lê Hữu Quân trầm mặt, lạnh lùng quát lên.

"Tất cả các ngươi... Nếu muốn sống thì im hết cho gia… Đừng có lộn xộn..."

Khí thế trên người hắn vô cùng uy nghiêm, ánh mắt quét qua nhìn bọn nhỏ như nhìn mấy quân lính mới vào quân huấn luyện.

Bọn trẻ nhất thời bị dọa cho ngây ngốc, nhiều đứa muốn khóc nhưng lại bị cái khí thế bức người kia của Lê Hữu Quân dọa cho nuốt ngược nước mắt trở về.

Lê Hữu Quân ra hiệu cho Hà Bảo Ngân.

"Ngươi đem những sợi dây trên tay chúng gỡ xuống, cẩn thận đem chúng di chuyển đến túi máu chúng ta chuẩn bị kia thay vào."

Hà Bảo Ngân gật đầu, tỏ ý đã hiểu, nàng học theo cách Lê Hữu Quân, làm theo hắn, đi tới chỗ của từng đứa nhỏ. 

Nàng cẩn thận gắp tới một con đỉa màu vàng, đặt lên vị trí ngón tay của đứa nhỏ. Con đỉa kia hút sợi dây ghim ở ngón tay đứa nhỏ ra, nàng đem con đỉa cùng sợi dây đang ở miệng nó, nhanh tay bỏ vào trong bịch máu chuẩn bị trước đó. 

Đem bịch máu đặt thay vào vị trí của đứa nhỏ. Sau khi đã xong việc, Hà Bảo Ngân dẫn đường đi trước, đám nhỏ đi ở giữa, Lê Hữu Quân đi ở cuối cùng.

Họ vừa ra ngoài, đi còn chưa xa bên trong cơ quan đã khởi động, bắn ra một hồi mưa tên. Lê Hữu Quân vung kiếm chặn lại, vất vả, chật vật vô cùng.

"Đi mau lên… Cơ quan khởi động, bên trong có dị biến…"

Hà Bảo Ngân nghe hắn quát cũng tăng nhanh cước bộ. Khi đến một khúc quanh, một đứa nhỏ bị ngã, theo quán tính kéo Hà Bảo Ngân cùng ngã xuống.

Hà Bảo Ngân không chuẩn bị, ngã một lần này, đầu đập cả vào bên vách hang động, đau đến tối mắt. Mấy đứa nhỏ thấy vậy cũng sợ hãi vô cùng, không biết phải làm sao. Hà Bảo Ngân nhịn đau, chỉ tay về phía trước.

"Đi mau, phía trước là cửa động rồi…"

Lê Hữu Quân lúc này cũng đuổi tới nơi, thấy tình hình trước mắt, chân mày nhăn lại. Hắn túm lấy một đứa lớn nhất trong đám nhỏ, đưa cho chúng một cây pháo hiệu.

"Các ngươi đi trước, khi ra đến ngoài thì đốt cây pháo này, người của ta sẽ tiếp ứng cho các ngươi… Nhớ là phải đi cùng nhau, tuyệt đối không được tách đội…"

Mấy đứa nhỏ vội vàng gật đầu, theo lệnh của Lê Hữu Quân chạy đi.

Hà Bảo Ngân chịu đựng đau đớn, vịn vách tường muốn đứng dậy. Lê Hữu Quân đi tới trước mặt nàng.

"Ngươi có thể đi được chứ."

Hà Bảo Ngân gật đầu. 

"Có thể…"

Hai người, không đi ra theo đường bọn nhỏ đã đi trước đó, mà rẽ sang một hướng khác. 

Khi hai người vừa đi ra ngoài, trước mặt bọn họ đã có một người đứng ở đó.

Kẻ kia, mặc một kiện áo choàng đen, chùm kín cả người từ trên xuống dưới, ánh mắt âm lãnh nhìn hai người.

“Các ngươi thật là giỏi… nhưng không sao. Nếu các ngươi đã cứu mấy đứa vô dụng kia đi, vậy thì để các ngươi tới thay thế bọn chúng…”

Nói rồi hắn vung tay, một luồng khí đen bắn tới hướng hai người. Lê Hữu Quân ôm Hà Bảo Ngọc vào ngực, tay cũng đánh ra một chưởng phá tan đi chướng khí kia.

Kẻ kia, thấy hắn có thể phá một chiêu này của mình, cười lên sằng sặc. 

“Có bản lĩnh… Rất tốt… Ta thích...”

Ở bên ngoài, giao chiến giữa Đại Lý Tự Khanh cùng nhóm người của Thánh Giáo, vô cùng kịch liệt. Hai bên lâm vào thế giằng co, bất phân thắng bại. 

Bất ngờ lúc này một biến cố xảy ra, hang động, sào huyệt của Thánh Giáo  bị nổ tung, bốc khói nghi ngút. Đám cháy nhanh chóng lan ra, thế trận đang giằng co lâm vào hỗn loạn vô cùng.

Ở cách không xa, Lê Hữu Quân cùng tên thủ lĩnh kia, đánh đến vô cùng kịch liệt, bất phân thắng bại. Hà Bảo Ngân ở phía sau Lê Hữu Quân lo lắng không thôi.

Khi hai người rơi vào tình huống kiềm chế lẫn nhau, bất ngờ lúc này tên thủ lĩnh kia, trong tay hắn xuất hiện ba cái phi tiêu. 

Hắn cố tình, trong lúc ra chiêu để lộ ra một chút sơ hở cho Lê Hữu Quân đánh. Nhân lúc Lê Hữu Quân tấn công hắn phóng ra phi tiêu.

"Thanh Phong… Cẩn thận…"

Lê Hữu Quân nghe tiếng nhắc nhở, hắn muốn tránh cũng đã muộn rồi.

"Aaa…"

Hà Bảo Ngân ôm lấy Lê Hữu Quân, phi tiêu kia cắm vào sau lưng nàng.

Mắt thấy người trong ngực cả người mềm xuống, khóe môi trào ra máu tươi, ở sau lưng nàng là một cây phi tiêu sắc lẹm sắc mặt Lê Hữu Quân lạnh xuống, cả người toát ra một cỗ hơi thở phẫn nộ mang theo chết chóc. 

Hắn vội vàng phong tỏa lại huyệt đạo trên người nàng.

"Bảo Ngân… Ngươi làm sao rồi?"

Hà Bảo Ngân nghe hắn gọi, miệng vừa muốn nói mình không sao, lời còn chưa nói ra, máu trong miệng đã trào ra trước. Hai mí mắt của nàng nặng trĩu, dần đóng lại.

"Bảo Ngân… Ngươi tỉnh… tỉnh một chút, đừng nhắm mắt… ngươi mau mở mắt ra nhìn ta… Bảo Ngân… Aaa…"

Tên thủ lĩnh kia muốn nhân cơ hội Lê Hữu Quân phân tâm, đánh lén hắn. Nhưng hắn ta vừa ra tay, một chưởng này lại bị một nhóm người xong đến cản lại.

Nhóm người đi đến hướng Lê Hữu Quân hô lên.

"Các chủ…"

Lê Hữu Quân vô cùng tức giận, hắn cởi xuống áo bên ngoài, cột Hà Bảo Ngân lên lưng mình. Hắn bắt đầu, thi triển quyền cước đại khai sát giới. 

Lê Hữu Quân đang chém giết đến đỏ mắt, một tên thủ hạ Bảo Giám Các thấy tình hình của hắn vội can ngăn.

"Các chủ… Viện binh của đối phương rất đông, chúng đang chạy tới đây. Người mau đi trước, chúng ta yểm hộ cho người."

Lê Hữu Quân trong lòng chứa đầy tức giận nhưng vẫn có thể phân tích tình hình, cảm thấy vẫn nên rời đi. Huống chi trên lưng hắn còn đang cõng Hà Bảo Ngân, nàng bị thương nặng. Việc cấp thiết bây giờ là hắn phải mang nàng rời khỏi đây trước đã.

"Được… Các ngươi yểm hộ, chúng ta rút…"

Dưới sự trợ giúp của thủ hạ, Lê Hữu Quân cũng thoát thân khỏi nhóm người kia.

Khi hắn còn chưa kịp thở ra, bên cạnh lại xuất hiện một nhóm người, toàn thân đồ đen, mặt bịt kín chỉ để lộ ra đôi mắt, bất ngờ đánh tới. Nhìn chiêu số Lê Hữu Quân biết, đây đều là những sát thủ, võ công cao cường.

Lê Hữu Quân vừa đánh, vừa phải phân tâm để bảo hộ Hà Bảo Ngân nên rất nhanh trên người đã xuất hiện vài vết thương, lớn, nhỏ, nông, sâu, đều có. 

Lê Hữu Quân tức giận, vừa đánh, vừa mắng.

"Các ngươi là ai… Đánh lén ta như vậy tính là anh hùng hảo hán gì…"

Tên cầm đầu cười lên sằng sặc.

"Lão tử là ai ngươi chờ xuống diêm vương mà hỏi…"

Lê Hữu Quân thân mình nhiều vết thương, trên lưng còn mang theo một người, tốc độ ra chiêu cùng lực sát thương bị giảm mất mấy phần. Rất nhanh đã rơi vào thế hạ phong, bị dồn tới bên mép vực thẳm. 

Trong lúc không chú ý, một hòn đá ở dưới chân lở ra, hắn bị mất trọng tâm ngã ra phía sau. Tên sát thủ nhân cơ hội này đánh ra một chưởng, trực tiếp đánh rơi hắn xuống vực.

"Đi chết đi… Thanh Phong Các Chủ...Haha…"

Chuỗi tiếng cười kia vô củng vang vọng truyền hòa cùng tiếng xé gió bên tai Lê Hữu Quân, hắn phẫn hận mà trong lòng nguyền rủa một tiếng.

"Nếu lần này gia không chết, vậy Hành Khấu các ngươi phải diệt…"

Lê Hữu Quân cũng không phải là người bình thường, ở thời khắc tùy thời đều có thể mất cái mạng nhỏ bực này, đầu của hắn ngược lại vận chuyển nhanh hơn bình thường, trong lòng hắn hiểu được, nếu thẳng tắp rơi xuống như vậy khẳng định không ổn, mà hắn liên tiếp nhìn qua mấy cây đại thụ, tất cả đều là cành cây sum xuê nếu có thể rơi vào trên cây, làm chậm lại một chút, có lẽ có thể cứu được tính mạng.

Hắn hi vọng phía dưới hai người xuất hiện một gốc cây cổ thụ tiếp được hai người, đáng tiếc không như mong muốn, tốc độ hai người hạ xuống cực nhanh, mấy cây đại thụ liên tiếp sát qua bên người, nhưng hết lần này tới lần khác cách hai người một chút khoảng cách. Lê Hữu Quân Muốn sửa đổi phương hướng trên không trung nhưng ý nghĩ này cũng chỉ là ý nghĩ mà thôi, hắn không có chỗ mượn lực, lại bắt lấy một cái du bình, làm sao có thể sửa đổi phương hướng?

Trong lòng Lê Hữu Quân càng ngày càng sốt ruột, lúc này hắn nhìn thấy phía dưới lại xuất hiện một cây đại thụ, vị trí cách hai người hơi lệch, nhưng là phía dưới cây này có một  gốc cây khác nghiêng một bên. Nếu là có thể hơi thay đổi phương hướng một chút ở chỗ này, là có thể rơi vào cây đại thụ nghiêng kia, đầu Lê Hữu Quân vận chuyển tốc độ cao, liều mạng tính toán điểm rơi.

Đợi thời điểm hai người rơi xuống cạnh một cây đại thụ, Lê Hữu Quân hét lớn một tiếng, duỗi thẳng đùi dùng sức đạp một cái ở một trên cành cây cực lớn trong số đó, lúc trước hắn đã tính toán tốt điểm rơi, một cái đạp mạnh mẽ này đá vào trên cành cây, Lê Hữu Quân lần này ngay cả toàn bộ sức mạnh cũng đô dùng tới, thân cây kia bị Lê Hữu Quân đạp một cái, phát ra tiếng vang kẽo kẹt kẽo kẹt, có thể thấy được khí lực lần này nhiều bao nhiêu, Lê Hữu Quân cảm thấy một trận đau nhức truyền đến, toàn bộ chân phải tựa hồ vỡ vụn ra, trên khuôn mặt tuấn mỹ của hắn nhất thời tuôn ra mồ hôi hột to như hạt đậu.

May mắn lúc này Lê Hữu Quân  ăn khổ không có uổng phí, nhờ vào lực một cái đạp này, chỗ hai người trượt ra một khoảng, hai người tuy nói thay đổi phương hướng, nhưng xu thế rơi xuống cũng không chậm lại, vẫn dùng tốc độ cực nhanh rơi xuống phía dưới.

“Ầm” một tiếng, hai người mạnh mẽ đập vào trên cây đại thụ vươn ra phía dưới.

Nhưng là tầng nhánh cây thứ nhất căn bản là không tiếp được thể trọng của hai người lớn, sau tiếng vang “răng rắc”, cũng không biết cán gãy bao nhiêu nhánh cây, hai người tiếp tục rơi xuống. Phải dựa vào một chút thời gian giảm tốc như vậy, Lê Hữu Quân đột nhiên dùng sức, bắt lấy hai cổ tay của Hà Bảo Ngân, vất vả điều chỉnh, quay cuồng một cái, liền biến thành hắn ở phía dưới, Hà Bảo Ngân ở phía trên.

Lúc sau hắn liền biến thành đệm thịt của Hà Bảo Ngân, liên tiếp đụng gãy vô số nhánh cây thân cây, xu thế rơi xuống của hai người cuối cùng cũng chậm lại một chút, Lê Hữu Quân lại không nhịn được nữa, “phốc” phun ra một ngụm máu.

(còn tiếp)

Chapter
1 chương 1: Mẹ ơi ! Xuyên Qua Rồi
2 chương 2: Cuộc sống mới
3 Chương 3: Giúp Nữ Chính
4 Chương 4: Trong Cung Đưa Thiệp
5 Chương 5: Mất Kiên Nhẫn
6 chương 6 : Bao Cát tới cửa
7 chương 7:
8 chương 8: Gặp Nguy
9 chương 9: Trở về
10 chương 10: Nam Nữ Chính Nguyên Tác Gặp Mặt
11 chương 11: Lão Hầu Gia Quy Thiên
12 chương 12: Dìm Lồng Heo
13 chương 13: Sóng Gió Tang Sự
14 chương 14: A... Tìm Thấy Rồi Này
15 chương 15: Đại Lễ Tế Tổ
16 chương 16: Định An Hầu
17 chương 17: Bị Tập Kích
18 chương 18: Hộp Nhỏ
19 chương 19: Bí Mật
20 chương 20: Đưa Thiếp Thất
21 chương 21: Linh An Phật Tự
22 chương 22: Lương Bân Tính Kế
23 chương 23: Hóng Gian Tình
24 chương 24: Đình Nghỉ Đấu Cờ
25 chương 25: Chân Không Vững
26 chương 26: Nguyệt Sự
27 chương 27: Bách Hoa Yến Hội
28 chương 28: Bách Hoa Yến Hội (tiếp)
29 chương 29: Bách Hoa Yến Hội (tiếp)
30 chương 30: Bách Hoa Yến Hội (Tiếp)
31 chương 31: Hủy Dung
32 chương 32: Lật Tẩy
33 chương 33: Hai Bên Tương Trợ
34 chương 34: Đánh Công Chúa
35 chương 35: Chơi Hội
36 chương 36: Hưng Sư Vấn Tội
37 chương 37: Khánh Vương Phủ
38 chương 38: Người Yêu
39 chương 39: Trung Kỳ
40 chương 40: Đi Tìm Kho Báu
41 chương 41: Trúc Nhân Vương
42 chương 42: Khởi nghiệp
43 chương 43: Đấu Giá Thẻ VIP
44 chương 44: Khai Trương
45 chương 45: Khai Trương (tiếp)
46 chương 46: Phục Vụ Tốt
47 chương 47: Say Rượu Vui
48 chương 48: : Hổ Phù
49 chương 49: Nội Chiến Hồi Môn
50 chương 50: Thêm dầu vào lửa
51 chương 51: Thôi Miên
52 chương 52: Giỗ Hết
53 chương 53: Tà Thuật
54 chương 54: Kinh Thành Phủ Doãn Tra Án
55 chương 55: Phân Gia
56 chương 56: Thập Nhất Gia Tới Rồi
57 chương 57: Ăn Thịt Má
58 chương 58: Xem Mắt
59 chương 59: Xuân Tâm Của Hà Trí Quang
60 chương 60: Sinh Thần Lão Phu Nhân
61 chương 61: Lục Quốc Hội Quân
62 chương 62: Đấu Thuyền Rồng
63 chương 63: Đấu Thuyền Rồng Sóng Gió
64 chương 64: Hội Săn
65 chương 65: Hội Săn (tiếp)
66 chương 66: Hội Săn (tiếp)
67 chương 67: Nguy Hiểm
68 chương 68: Purple Cứu Nguy
69 chương 69: Gả Cho Ta, Tới Quản Ta
70 chương 70: Đấu Trường Tay Ba
71 chương 71: Làm Sao Có Thể Chứ
72 chương 72: Trợ Giúp
73 chương 73: Làm Mục Tiêu Sống
74 chương 74: "Trời đất ạ... Nữ tử kia..."
75 chương 75: Tỷ là một hoàng hoa khuê nữ
76 chương 76: Mê Tán
77 chương 77: Tẩu tử của ta không vui
78 chương 78: Đón Minh Huệ
79 chương 79: Hôn Lễ Hà Trí Quang và Võ Yến Nhi
80 Chương 80: Hà Bảo Ngân gặp vận hoa đào
81 chương 81: Lời ấy của Thái tử sai rồi
82 chương 82: Triệu Lịch và Tam Công Chúa
83 chương 83: Cầu Hôn
84 chương 84: Hầu gia thông tình đạt lý
85 chương 85: Tạ ơn bá phụ thành toàn
86 chương 86: Tứ Hôn
87 chương 87: Trắc Trở.
88 chương 88: Lục lễ
89 chương 89: Hôn sự tới gần
90 chương 90: Hôn Lễ
91 chương 91: Bái thiên địa, động phòng hoa chúc
92 chương 92: Vào cung kính trà
93 chương 93:
94 chương 94: Anh Túc
95 chương 95: Lại mặt
96 chương 96: Thật sao?
97 chương 97: Thanh Phong ca ca
98 chương 98: May đồ đôi
99 chương 99: Võ Yến Nhi có hỉ
100 chương 100: Của chàng
101 chương 101: Nàng thích màu nào
102 chương 102: Xương Thân độc
103 chương 103: Đổ vỏ
104 chương 104: Nằm mộng
105 chương 105: Cốt truyện
106 chương 106: Tội thần
107 chương 107: Gặp nhau
108 chương 108: Bà cô nhà tôi ơi
109 chương 109: Thiên binh, thiên tướng
110 chương 110: Ta không phục
111 chương 111: Mật chỉ
112 chương 112: Thanh tẩy triều đình
113 chương 113: Võ Yến Nhi sinh
114 chương 114: Ở đây
115 chương 115: Mộng Kỳ phu nhân
116 chương 116: Biến cố đau lòng
117 chương 117: Ta xin lỗi
118 chương 118: Ôn tuyền
119 chương 119: Ta nào dám
120 chương 120: Thư cùng tín vật
121 chương 121: Trắc phi
122 chương 122: Thuốc đắng
123 chương 123: Xem chừng cá đã cắn câu
124 chương 124: Ai là trai? Ai là ngư ông?
125 chương 125: Nhâm Vương
126 chương 126: Hoàng chất
127 chương 127: Huynh đệ bất hoà
128 chương 128: Lan Hoàng Lửa và Đầu Người
129 chương 129: Mạn Đà Quốc
130 chương 130: Trưởng công chúa Lê Ân
131 chương 131: Đố phụ
132 chương 132: Núi Hoàng Sa
133 chương 133: Hoàng Lăng
134 chương 134: Ném Hoàng Đế
135 chương 135: Cứu Giá
136 chương 136: Hiểm cảnh vực sâu
137 chương 137: Được cứu
138 chương 138: Trong rượu có độc
139 chương 139: Thích khách
140 chương 140: Tính toán thật hay
141 chương 141: Cốc mò cò xơi
142 chương 142: Chột dạ rồi sao?
143 chương 143: Chiến
144 chương 144: Mau gọi viện binh
145 chương 145: Máu tươi
146 chương 146: Tân đế và Nhiếp chính vương
147 chương 147: Có hỉ
148 chương 148: Phế Hoàng Hậu
149 chương 149: Ốm Nghén
150 chương 150: Hoàn Văn
Chapter

Updated 150 Episodes

1
chương 1: Mẹ ơi ! Xuyên Qua Rồi
2
chương 2: Cuộc sống mới
3
Chương 3: Giúp Nữ Chính
4
Chương 4: Trong Cung Đưa Thiệp
5
Chương 5: Mất Kiên Nhẫn
6
chương 6 : Bao Cát tới cửa
7
chương 7:
8
chương 8: Gặp Nguy
9
chương 9: Trở về
10
chương 10: Nam Nữ Chính Nguyên Tác Gặp Mặt
11
chương 11: Lão Hầu Gia Quy Thiên
12
chương 12: Dìm Lồng Heo
13
chương 13: Sóng Gió Tang Sự
14
chương 14: A... Tìm Thấy Rồi Này
15
chương 15: Đại Lễ Tế Tổ
16
chương 16: Định An Hầu
17
chương 17: Bị Tập Kích
18
chương 18: Hộp Nhỏ
19
chương 19: Bí Mật
20
chương 20: Đưa Thiếp Thất
21
chương 21: Linh An Phật Tự
22
chương 22: Lương Bân Tính Kế
23
chương 23: Hóng Gian Tình
24
chương 24: Đình Nghỉ Đấu Cờ
25
chương 25: Chân Không Vững
26
chương 26: Nguyệt Sự
27
chương 27: Bách Hoa Yến Hội
28
chương 28: Bách Hoa Yến Hội (tiếp)
29
chương 29: Bách Hoa Yến Hội (tiếp)
30
chương 30: Bách Hoa Yến Hội (Tiếp)
31
chương 31: Hủy Dung
32
chương 32: Lật Tẩy
33
chương 33: Hai Bên Tương Trợ
34
chương 34: Đánh Công Chúa
35
chương 35: Chơi Hội
36
chương 36: Hưng Sư Vấn Tội
37
chương 37: Khánh Vương Phủ
38
chương 38: Người Yêu
39
chương 39: Trung Kỳ
40
chương 40: Đi Tìm Kho Báu
41
chương 41: Trúc Nhân Vương
42
chương 42: Khởi nghiệp
43
chương 43: Đấu Giá Thẻ VIP
44
chương 44: Khai Trương
45
chương 45: Khai Trương (tiếp)
46
chương 46: Phục Vụ Tốt
47
chương 47: Say Rượu Vui
48
chương 48: : Hổ Phù
49
chương 49: Nội Chiến Hồi Môn
50
chương 50: Thêm dầu vào lửa
51
chương 51: Thôi Miên
52
chương 52: Giỗ Hết
53
chương 53: Tà Thuật
54
chương 54: Kinh Thành Phủ Doãn Tra Án
55
chương 55: Phân Gia
56
chương 56: Thập Nhất Gia Tới Rồi
57
chương 57: Ăn Thịt Má
58
chương 58: Xem Mắt
59
chương 59: Xuân Tâm Của Hà Trí Quang
60
chương 60: Sinh Thần Lão Phu Nhân
61
chương 61: Lục Quốc Hội Quân
62
chương 62: Đấu Thuyền Rồng
63
chương 63: Đấu Thuyền Rồng Sóng Gió
64
chương 64: Hội Săn
65
chương 65: Hội Săn (tiếp)
66
chương 66: Hội Săn (tiếp)
67
chương 67: Nguy Hiểm
68
chương 68: Purple Cứu Nguy
69
chương 69: Gả Cho Ta, Tới Quản Ta
70
chương 70: Đấu Trường Tay Ba
71
chương 71: Làm Sao Có Thể Chứ
72
chương 72: Trợ Giúp
73
chương 73: Làm Mục Tiêu Sống
74
chương 74: "Trời đất ạ... Nữ tử kia..."
75
chương 75: Tỷ là một hoàng hoa khuê nữ
76
chương 76: Mê Tán
77
chương 77: Tẩu tử của ta không vui
78
chương 78: Đón Minh Huệ
79
chương 79: Hôn Lễ Hà Trí Quang và Võ Yến Nhi
80
Chương 80: Hà Bảo Ngân gặp vận hoa đào
81
chương 81: Lời ấy của Thái tử sai rồi
82
chương 82: Triệu Lịch và Tam Công Chúa
83
chương 83: Cầu Hôn
84
chương 84: Hầu gia thông tình đạt lý
85
chương 85: Tạ ơn bá phụ thành toàn
86
chương 86: Tứ Hôn
87
chương 87: Trắc Trở.
88
chương 88: Lục lễ
89
chương 89: Hôn sự tới gần
90
chương 90: Hôn Lễ
91
chương 91: Bái thiên địa, động phòng hoa chúc
92
chương 92: Vào cung kính trà
93
chương 93:
94
chương 94: Anh Túc
95
chương 95: Lại mặt
96
chương 96: Thật sao?
97
chương 97: Thanh Phong ca ca
98
chương 98: May đồ đôi
99
chương 99: Võ Yến Nhi có hỉ
100
chương 100: Của chàng
101
chương 101: Nàng thích màu nào
102
chương 102: Xương Thân độc
103
chương 103: Đổ vỏ
104
chương 104: Nằm mộng
105
chương 105: Cốt truyện
106
chương 106: Tội thần
107
chương 107: Gặp nhau
108
chương 108: Bà cô nhà tôi ơi
109
chương 109: Thiên binh, thiên tướng
110
chương 110: Ta không phục
111
chương 111: Mật chỉ
112
chương 112: Thanh tẩy triều đình
113
chương 113: Võ Yến Nhi sinh
114
chương 114: Ở đây
115
chương 115: Mộng Kỳ phu nhân
116
chương 116: Biến cố đau lòng
117
chương 117: Ta xin lỗi
118
chương 118: Ôn tuyền
119
chương 119: Ta nào dám
120
chương 120: Thư cùng tín vật
121
chương 121: Trắc phi
122
chương 122: Thuốc đắng
123
chương 123: Xem chừng cá đã cắn câu
124
chương 124: Ai là trai? Ai là ngư ông?
125
chương 125: Nhâm Vương
126
chương 126: Hoàng chất
127
chương 127: Huynh đệ bất hoà
128
chương 128: Lan Hoàng Lửa và Đầu Người
129
chương 129: Mạn Đà Quốc
130
chương 130: Trưởng công chúa Lê Ân
131
chương 131: Đố phụ
132
chương 132: Núi Hoàng Sa
133
chương 133: Hoàng Lăng
134
chương 134: Ném Hoàng Đế
135
chương 135: Cứu Giá
136
chương 136: Hiểm cảnh vực sâu
137
chương 137: Được cứu
138
chương 138: Trong rượu có độc
139
chương 139: Thích khách
140
chương 140: Tính toán thật hay
141
chương 141: Cốc mò cò xơi
142
chương 142: Chột dạ rồi sao?
143
chương 143: Chiến
144
chương 144: Mau gọi viện binh
145
chương 145: Máu tươi
146
chương 146: Tân đế và Nhiếp chính vương
147
chương 147: Có hỉ
148
chương 148: Phế Hoàng Hậu
149
chương 149: Ốm Nghén
150
chương 150: Hoàn Văn

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play