chương 10: Nam Nữ Chính Nguyên Tác Gặp Mặt

Thái Hòa Đế cho lui tất cả cung nữ, thái giám, ra ngoài. Trong điện chỉ còn hắn và Lê Hữu Quân, phụ tử hai người, cùng nhau bàn chuyện đến hai canh giờ mới xong. 

Lúc này ở Ngọc Thanh cung của Ngọc Phi, Nhị Hoàng tử đang vô cùng sốt ruột, đi đi, lại lại không ngừng. Ngọc Phi ngồi ở một bên cũng bồn chồn không yên.

“Ngươi nói lần này có thể thành sao…”

Nhị hoàng tử  nắm chặt tay, ánh mắt lạnh lẽo, rít qua kẽ răng.

“Thành… Phải thành...”

Hắn còn chưa có nói xong, bên ngoài một tên thái giám đã đi vào, Nhị hoàng tử đã ra hiệu, miễn hành lễ cho hắn.

"Miễn lễ… Bên kia thế nào rồi?"

Tên thái giám, không dám chậm trễ, vội vàng đi lên bẩm báo sự tình.

“Bẩm nương nương, vương gia, bên thượng thư phòng, sau khi Khánh Vương đi vào, vẫn luôn ở đó chưa có đi ra. Hoàng Thượng, cho lui toàn bộ cung nữ, thái giám trong điện ra ngoài… Khánh Vương điện hạ ở  Thượng Thư phòng, hai canh giờ mới đi ra. Khi ra ngoài còn mang theo tâm tình vô cùng vui vẻ...”

Nhị hoàng tử và Ngọc Phi nghe xong, trong lòng đều dâng lên một cảm giác bất an đến mãnh liệt, đưa mắt mà nhìn nhau.

Tên thái giám bẩm báo xong, được cho lui ra ngoài. Mẫu tử hai người cho lui tất cả người trong điện ra ngoài.

Ngọc Phi bất an, nói.

"Hoàng Thượng, đây là đang muốn làm cái gì…"

Nhị Hoàng tử, sắc mặt âm trầm, giọng nói tràn đầy phẫn nộ.

"Chuyện lần này xem chừng đã thất bại rồi. Phụ hoàng đối với lão Thập Thất, quả là tin tưởng vô cùng...Haha… Đều là con của hắn, tại sao lại có sự khác biệt lớn đến vậy…"

Ngọc Phi ánh mắt lóe lên, đặt mạnh ly trà xuống bàn.

"Được… Nếu đã như vậy, ta phải xem tình phụ tử này bền chặt tới đâu."

Nhị Hoàng Tử quay lại, ánh mắt có chút mong chờ nhìn Ngọc Phi.

"Mẫu phi có diệu kế gì?"

………………………………………...

Hà Bảo Ngân từ sau khi tỉnh lại,  vẫn an nhàn mà nằm trên giường dưỡng thương, hưởng thụ cuộc sống làm sâu gạo…

Hà Lưu Ngọc sau lần được nàng giúp đỡ kia, vẫn luôn muốn cùng nàng nhấc lên quan hệ. Lần này nàng bị thương trở về, nàng ta ngày nào cũng lui tới thăm hỏi. 

"Ngũ muội, hôm nay muội cảm thấy trong người, đã khá hơn chút nào hay chưa?"

Hà Bảo Ngân, không muốn bị hào quang nữ chính của nàng ta, làm ảnh hưởng vận mệnh nữ phụ của mình, nên không muốn qua lại cùng nàng.

Nhưng đều là tỷ muội trong nhà, cũng chẳng thể ngăn cửa, giọng nói mang theo mệt mỏi.

"Cảm tạ tam tỷ quan tâm… Muội vẫn vô cùng mệt mỏi, cả người không chút sức lực, cả ngày chỉ muốn ngủ… Mấy ngày nay người tới hỏi thăm nhiều, ta đang cảm thấy phiền phức chết đi được…Aizzz… Ta muốn nghỉ ngơi mà, làm người bệnh thật khổ…"

Ý nói trong lời rất rõ ràng, nàng không muốn người lui tới hỏi thăm, phiền mình nghỉ ngơi. 

Hà Lưu Ngọc nghe, nhưng lại làm như không có chuyện gì, vẫn ngày ngày lui tới, Hà Bảo Ngân vô cùng bực bội trong lòng.

Hà Lưu Ngọc hôm nay, giống như mọi ngày, đang muốn đến Cảnh Nguyên viện, thăm Hà Bảo Ngân. Khi nàng chuẩn bị đi, một nha hoàn từ bên ngoài chạy vào.

"Tiểu thư, có thư của biểu tiểu thư gửi tới."

Hà Lưu Ngọc xem thư, trong thư biểu tỷ nói, nàng ấy muốn mời nàng đi đến Linh An Phật Tự, ở ngoài thành dâng hương. Vị biểu tỷ này của Hà Lưu Ngọc sắp xuất giá, nàng ta và Hà Lưu Ngọc hoàn cảnh tương đồng, mẫu thân mất sớm, đồng bệnh tương liên nên qua lại vô cùng thân thiết.

Cất thư, Hà Lưu Ngọc nói với nha hoàn thiếp thân, Thúy Hoa ở bên cạnh.

"Được rồi, hôm nay chúng ta không tới Cảnh Nguyên Viện nữa. Chuẩn bị một chút, hôm nay ta muốn đi Linh An Phật Tự dâng hương…"

Hà Lưu Ngọc cùng Triệu Thanh Dung ở Linh An Phật Tự dâng hương. Khi đi ra khỏi đại điện của phật tự, Triệu Thanh Dung nói với Hà Lưu Ngọc.

"Biểu muội, tỷ có một chút việc riêng, muội ở đây tản bộ, ngắm cảnh chờ tỷ một lát được không?"

Hà Lưu Ngọc nhìn nàng ta, trong mắt hàm chứa ý cười, tỏ ý hiểu rõ, gật đầu. 

"Được… Tỷ không cần vội, muội ở đây chờ tỷ."

Chờ cho Triệu Thanh Dung đi rồi, Hà Lưu Ngọc mang theo thiếp thân nha hoàn Thúy Hoa, vô định mà tản bộ một chút.

Phía trước của Linh An Phật Tự, cách không xa có một khúc sông. Chủ tử hai người ở trên bờ sông hóng gió, bất ngờ phía trước nhìn thấy một người, bất tỉnh cạnh đó. 

Nam nhân cả người tái nhợt, không một chút huyết sắc nhưng ngũ quan cân đối, mày kiếm rậm, sống mũi cao thẳng là một mỹ nam tử.  Hà Lưu Ngọc lay nhẹ hắn một chút.

“Này… Ngươi, tỉnh… tỉnh…”

Hà Lưu Ngọc gọi mấy tiếng, hắn vẫn không có tỉnh, nàng đưa mắt nhìn xung quanh, chẳng thấy một bóng người nào, nhìn sang Thúy Hoa mà phân phó. 

“Ngươi nhanh đi gọi người tới đây đi.”

Thúy Hoa có chút lo lắng. 

“Nhưng mà nô tỳ đi rồi người phải làm sao, nhỡ có người nhìn thấy thì danh tiếng của tiểu thư…”

Hà Lưu Ngọc phất phất tay. 

“Ngươi mau đi nhanh về nhanh, cứu người là quan trọng đâu có so đo được nhiều đến như vậy.”

Thúy Hoa không thể làm gì khác chỉ có thể nhanh chóng mà rời đi. Hà Lưu Ngọc thấy Thúy Hoa đã rời đi, lúc này nàng ta mới cẩn thận, nhìn thật kỹ người trước mắt, khóe môi hơi cong lên một chút.

“Trời cao thật không phụ lòng người có tâm…”

Lê Hưng Vinh tỉnh lại, thấy mình đang nằm trên một chiếc giường. Bên cạnh, cách không xa, có một nữ tử đang ngồi đó. Thấy hắn tỉnh lại, nàng vội vàng đi tới, giọng nói dịu dàng mang theo vài phần vui mừng.

“Ngươi cuối cùng cũng đã tỉnh rồi…”

Lê Hưng Vinh nhìn nữ tử trước mắt  một thân xiêm y màu hồng đào, khuôn mặt thanh tú, e lệ, khóe miệng cười dịu dàng. Hắn nhịn xuống đau nhức ở cổ mà hỏi. 

“Xin hỏi đây là đâu…”

Hà Lưu Ngọc đưa cho hắn một ly trà.

“Đây là Linh An Phật Tự… Ta trong lúc tản bộ bên bờ sông, vô tình thấy công tử bất tỉnh, nên ta đã gọi người đưa công tử về đây. Nếu công tử đã tỉnh lại, ta cũng yên tâm rồi, sắc trời đã muộn ta xin phép đi trước…”

Lê Hưng Vinh trong lòng đối với cô nương trước mắt, vô cùng có hảo cảm.

“Xin hỏi quý danh của tiểu thư, để sau này ta có thể hồi báo ơn cứu mạng này.”

Hà Lưu Ngọc còn chưa kịp mở lời, bên ngoài đã có một trận tiếng bước chân dồn dập truyền đến, tiếp theo đó là mấy người đẩy cửa đi vào, vừa vào đã dập đầu mà hành lễ với Lê Hưng Vinh.

“Tham kiến Tứ điện hạ…”

Hà Lưu Ngọc trên mặt khiếp sợ mà kêu lên. 

“Tứ điện hạ…” 

Lê Hưng Vinh thấy biểu hiện của nàng, cười lên một tiếng. 

“Hôm nay thực may mắn, gặp được tiểu thư. Ơn cứu mạng của tiểu thư, sau này xin được tái kiến nói lời cảm tạ.”

Hà Lưu Ngọc vội vàng xua tay nói.

“Không cần… không cần đâu… Điện hạ nghỉ ngơi, ta xin cáo từ.”

Nói rồi nàng xoay người, vội vội, vàng vàng, ra khỏi cửa. Khi đã cách viện kia khá xa, mới nhẹ nhàng thở ra một chút, trong mắt lóe lên ý cười nồng đậm, xen lẫn đắc ý.

Hà Bảo Ngân không hề biết, tiến triển quan trọng này trong kịch bản, đã xảy ra, nàng vẫn ăn, ngủ, làm sâu gạo vô cùng vui vẻ. 

Chớp mắt một cái đã đến rằm trung thu, cũng là sinh thần Hà Bảo Ngân. Năm nay sinh thần mười năm tuổi, đánh dấu một cột mốc quan trọng của tiểu cô nương, Tam phòng muốn tổ chức tiệc náo nhiệt một chút, lão hầu gia thương yêu tôn nữ, vui vẻ đồng ý.

Hà Bảo Ngân đối với những thứ này, không quan tâm là bao nhiêu. Nhưng vào trước ngày sinh nhật một ngày, khi nàng đang nằm trên võng ở bên ngoài, có một người, bất thình lình xuất hiện.

Lê Hữu Quân dạo gần đây bận bịu gần chết, hôm nay mới có chút thời gian rảnh rỗi, biết được sắp tới sinh nhật của Ngũ tiểu thư Định Hầu phủ, hắn chẳng suy nghĩ nhiều, liền dịch dung mà đi ra ngoài.

Hà Bảo Ngân nhìn thấy người tới, vô cùng kích động. 

“Thanh Phong ca ca…”

Lê Hữu Quân hơi nhướng chân mày, một tiếng ca ca này, gọi nghe cũng thật vui tai, hắn thích…

Lê Hữu Quân đi tới, tùy tiện ngồi lên phiến đá, cách võng của nàng không xa, từ trong ngực lấy ra một chiếc hộp được chế tác vô cùng tinh xảo đưa cho nàng.

“Nghe nói ngày mai là sinh thần của ngươi, đây là quà của ta cho người…”

Hà Bảo Ngân vô cùng vui vẻ, nhận lấy.

"Oa… Thật là đẹp, cảm ơn Thanh Phong ca ca…"

Lê Hữu Quân nhìn nàng một chút,hỏi.

"Ngươi gần đây thế nào?"

Hà Bảo Ngân mân mê chiếc hộp trên tay, hàm hồ nói.

"Bình thường thôi, hết ăn lại ngủ, người cũng muốn mọc nấm luôn rồi."

Lê Hữu Quân khẽ cong khóe môi.

"Ngươi an phận một chút, độc trong người ngươi còn chưa có tiêu trừ hết đâu, không thể chạy loạn."

Hà Bảo Ngân hơi trề môi.

"Biết, biết… Huynh thấy ta đã mập thành thế này là đủ hiểu rồi đó."

Lê Hữu Quân hài lòng gật đầu.

"Nếu đêm nay thuận lợi giải trừ hết độc trong người ngươi, ngày mai chờ tiệc sinh nhật ngươi hoàn thành, đêm mai ta mang ngươi đi chơi hội đèn."

Hà Bảo Ngân hai mắt phát sáng, kích động ôm lấy tay hắn.

"Thật sao?"

Lê Hữu Quân không hài lòng liếc nàng một cái.

"Ta còn phải lừa ngươi chắc…"

Hà Bảo Ngân cười, vuốt mông ngựa.

"Haha… Ta đâu có ý đó…"

Bên ngoài, có tiếng bước chân truyền đến. Lê Hữu Quân là lẻn vào đây, không tiện để người khác biết, hắn nhanh chóng rời đi. 

"Đêm nay ngươi nhớ chuẩn bị kỹ một chút, lần trước xém nữa bị phát hiện rồi đó."

Hà Bảo Ngân khẽ sờ mũi một cái, chột dạ, nói.

"Lỗi kỹ thuật thôi mà, huynh nhớ dai như vậy làm gì…"

Lê Hữu Quân rời đi, người bên ngoài cũng đã đi vào. Hà Bảo Ngân thấy người tới là Hà Lưu Ngọc, trong lòng một cỗ lửa giận bốc lên, chẳng muốn cùng nàng nói chuyện.

………………………………………..

Đêm tới, Lê Hữu Quân từ hậu viện Định Hầu Phủ nhảy tường vào trong. Hắn quen đường, nhanh chóng tìm được phòng ngủ của Hà Bảo Ngân.

Hà Bảo Ngân đang ngồi ở trên giường, thấy hắn đến, ánh mắt khẽ lóe lên.

"Huynh, sao tới muộn như vậy?"

Lê Hữu Quân liếc nàng một cái.

"Ai rảnh như ngươi, ăn xong không có việc làm thì lăn ra ngủ chứ. Xong chưa, chúng ta đi."

Hà Bảo Ngân hơi trề môi.

"Ồ… Đi thôi…"

Lê Hữu Quân mang Hà Bảo Ngân tới chỗ của Đường Y. Đường Y thấy nàng thì kích động không thôi.

"Tiểu tiên nữ… Nhanh, nhanh, vào đây…"

Hà Bảo Ngân có chút ngượng ngùng, cười, cười.

"Đường đại phu…"

Đường Y kiểm tra mạch cho Hà Bảo Ngân, gật đầu.

"Khôi phục khá tốt. Hôm nay nếu thuận lợi, độc trong người ngươi sẽ hoàn toàn tiêu trừ sạch sẽ. Chỉ là quá trình giải độc này, sẽ đau đớn hơn hai lần trước rất nhiều."

Hà Bảo Ngân nhớ lại cảm giác sống không bằng chết của hai lần trước, cổ khẽ rụt lại.

"A… Mẹ ơi! Nếu bây giờ ta không…"

Lê Hữu Quân ở một bên nhìn đến mất kiên nhẫn.

"Ngươi lần nào trị bệnh, cũng dài dòng mặc cả như đi chợ như vậy. Lằng nhằng quá… Đường Y, bắt đầu đi, ngươi nghe nàng nói làm cái gì, mất thời gian."

Hà Bảo Ngân thật muốn khóc rồi, ánh mắt u oán, ủy khuất ngập nước mắt nhìn Lê Hữu Quân.

Lê Hữu Quân bị nàng nhìn, trong lòng nhói lên, khó chịu. Hắn dứt khoát, đem đầu nàng đè vào ngực mình.

Đường Y hiểu ý, Lê Hữu Quân muốn làm gì. Hắn cười một tiếng, đi ra sau mành che. Hắn vừa đi ra, một cô nương đi vào.

"Gia, mời ngài ra ngoài, lần trị liệu này không giống như hai lần trước, lần này cần phải châm cứu toàn thân, thanh tẩy kinh mạch… Ngài ở lại không tiện."

Lê Hữu Quân nhìn cô nương trước mặt, khẽ nhíu mày.

"Ngươi đã xuất quan rồi."

Đường Yến hơi khom người, hành lễ.

"Gia…"

Lê Hữu Quân gật đầu, buông Hà Bảo Ngân ra. Hà Bảo Ngân thấy hắn muốn buông nàng, hốt hoảng ôm lấy hắn.

"Huynh đi đâu…"

Lê Hữu Quân có chút đau lòng, thấp giọng an ủi.

"Không sao, nàng ấy là sư muội của Đường Y, y thuật so với hắn không phân cao thấp…"

Hà Bảo Ngân muốn khóc.

"Mẹ nó… Bà đây không phải khen chê y thuật. Ta sợ châm, ta sợ… Không phải hai lần trước huynh đều ôm ta sao, như vậy ta mới đỡ sợ một chút..."

Lê Hữu Quân trên mặt chảy đầy hắc tuyến.

"Ngươi chửi bậy…"

Hà Bảo Ngân, nước mắt chảy xuống rồi, dứt khoát ở trong ngực hắn ăn vạ không buông.

"Giờ này, ngươi còn quan tâm bậy với không bậy cái con khỉ… Ta sợ… Mẹ nó, mấy lần trước cũng châm có mấy cái đã đau chết ta, giờ còn muốn châm toàn thân… Huhu…"

Lê Hữu Quân lần đầu trong đời gặp phải tình huống này, tay chân luống cuống, nhìn người trong ngực, mắng không được, đánh không xong.

Hắn dứt khoát điểm huyệt đạo của nàng, đem nàng đặt lên trên giường, ra hiệu cho Đường Yến. Đường Yến hiểu ý, chờ hắn đi ra ngoài, lưu loát hạ xuống một châm.

"Tiểu thư, bây giờ ta sẽ giải huyệt cho người. Người tuyệt đối không được động, nếu không châm này sẽ chạy vào trong, được chứ."

Hà Bảo Ngân gật đầu. Chờ huyệt được giải, nàng tức giận hét lên.

"Thanh Phong, tên khốn kiếp nhà ngươi, chờ bà đây qua cửa này, bà đây liều mạng với ngươi… Ngươi chờ đó cho ta…"

Đường Yến ở một bên chuẩn bị hạ châm, bị những lời này của nàng dọa sợ, tay run lên một cái. Khóe miệng hơi co lại. Cô nương này, thật uy vũ. Đường Yến chờ nàng yên tĩnh lại, bắt đầu châm cứu.

"Aaa…"

Không biết qua bao lâu, Đường Yến mới dừng tay, Hà Bảo Ngân cũng đã ngất đi.

Sinh thần mười năm tuổi của Hà Bảo Ngân, được tổ chức vô cùng náo nhiệt. Một ngày này, Hà Bảo Ngân là nhân vật chính, nàng phải tự mình tiếp khách, khóe miệng cười đến cứng hàm, mệt đến muốn chết.

Vất vả chờ tới khi tan tiệc, nàng liền trở về viện của mình mà lăn lên giường.

Lê Hữu Quân tới, đã thấy nàng nằm mơ màng ngủ ở trên giường. Hắn đi đến, đưa tay búng lên mũi nàng một cái.

"Tiểu lười biếng, dậy đi…"

Hà Bảo Ngân bất mãn, mở mắt, thấy người ở trước mặt, nàng khẽ hừ mũi một cái.

"Hừ… Ta còn tưởng con chó con của mẫu thân ta tới làm loạn, hóa ra là huynh à."

Lê Hữu Quân sắc mặt hơi trầm xuống, đưa ra cánh tay mình, trên đó còn in nguyên dấu răng của ai đó.

"Thù dai như vậy sao? Ta đây là muốn tốt cho ai hả? Tiểu quỷ vô lương tâm. Còn dám nói ta là chó, đến nhìn một chút, dấu răng này là của ai…"

Hà Bảo Ngân có chút chột dạ, chuyển chủ đề.

"Huynh tới dẫn ta đi chơi sao. Tốt, chờ ta một lát, ta đi chuẩn bị."

Lê Hữu Quân cũng không so đo cùng nàng nữa. Hà Bảo Ngân đi vào trong thay đồ, rất nhanh đã đi ra. Nàng mặc một bộ xiêm y xanh ngọc, khuôn mặt mỹ lệ không trang điểm vô cùng xinh đẹp động lòng người.

Lê Hữu Quân ánh ánh mắt ở trên người nàng có chút ngẩn ngơ, trái tim bỏ lỡ nhịp đập.

"Đi thôi…" Hà Bảo Ngân đi tới, lôi kéo tay của hắn.

"À… Đi…" Lê Hữu Quân có chút mất mặt, bối rối che đi sự thất thố của bản thân.

Hà Bảo Ngân theo chân Lê Hữu Quân đi chơi, vui đến quên trời quên đất. Nhìn thấy trước mặt có rất nhiều người đang tụ tập, vô cùng náo nhiệt, nàng liền lôi kéo Lê Hữu Quân đi tới đó.

Trước cửa của tửu lâu, có rất  nhiều người đang chỉ vào một bộ trang sức bằng ngọc, màu đỏ, vô cùng tinh xảo, chất ngọc thượng hạng, long lanh.

Hà Bảo Ngân nhìn đến không rời mắt. Bên cạnh tiếng của người chủ trì vang lên.

"Kính thưa các vị quan khách, đêm rằm trung thu hôm nay, chiếu theo lệ cũ hàng năm, tửu lâu chúng tôi tổ chức đố đèn. Phần thưởng năm nay như các vị đã thấy, chính là bộ trang sức Kê Huyết Ngọc thượng hạng.

Thể lệ cuộc thi như sau. Mỗi một người tham gia đố đèn, phải bắn rơi lần lượt từng chiếc đèn, treo trên cột đèn phía trước, từ lớn nhất đến nhỏ nhất.

Mỗi chiếc đèn đều có câu đố riêng, người chơi sau khi bắn rơi đèn phải giải được câu đố, mới được tiếp tục bắn đèn tiếp theo.

Ai là người bắn được chiếc đèn nhỏ nhất, cao nhất và giải được câu đố cuối cùng, người đó là người chiến thắng. Người ghi danh, mỗi người cược mười lượng bạc."

Rất nhanh tiếng vỗ tay, reo hò vang lên, có người còn phấn khích huýt một tiếng.

Chính thức vào cuộc chơi mới cảm thấy khó khăn. Người bắn rơi đèn thì không thể giải đố, còn người không thể bắn hạ đèn thì càng không cần nói, cơ hội nhìn câu đố còn không có thì giải làm sao. Có người lợi hại nhất cũng chỉ bắn và giải được đến đèn thứ năm.

Càng lên cao, đèn càng nhỏ, câu đố lại tăng một phần khó. Rất nhanh hội trường chỉ còn lại người xem cuộc vui, đối với vật phẩm xa xỉ kia, đành từ bỏ.

Hà Bảo Ngân chớp chớp mắt, nhìn bộ trang sức đầy tiếc nuối.

"Aizzz… Tưởng đâu dễ xơi ta còn muốn thử, nhưng nhìn cảnh này… aizzz… Tốt nhất là về nhà ngủ thôi… Trong mơ, cố gắng mơ thấy mình thắng đi…"

Lê Hữu Quân nhướng mày, ý cười tràn ra.

"Ngươi ở đây chờ ta…"

Hà Bảo Ngân gật đầu.

"Huynh đi đâu? Nhớ quay lại nhanh đấy…"

Lê Hữu Quân gật đầu. Hắn lách qua đám người, đi tới chỗ người chủ trì.

"Ta muốn tham gia."

Người chủ trì cười hớn hở, đưa bút cho hắn ghi danh, chờ nhận đến đủ bạc, lúc này mới có một người, đưa tới cho hắn một cây cung và chín mũi tên.

Lê Hữu Quân lưu loát bắn rơi đèn, nhận câu đố trong đèn, ghi đáp án. Cứ như vậy, khi hắn thuận lợi đi tới đèn thứ tám thì không khí tại đây như đọng lại, tất cả mọi người đều tập trung sự chú ý trên người hắn.

Hà Bảo Ngân hai mắt như muốn rớt ra ngoài, kích động nhìn nam tử đang giương cung trên đài kia.

"Phựt…" một tiếng, mũi tên cuối cùng bắn ra, chiếc đèn thứ chín rơi xuống. Người chủ trì cười, đưa tới câu đố. Lê Hữu Quân đọc một chút, ghi xuống đáp án.

Người chủ trì cầm đáp án trên tay, hai mắt mở lớn.

"Đáp án chính xác… Xin chúc mừng vị công tử này, phần thưởng của cuộc thì đố đèn năm nay đã thuộc về ngươi…"

(Còn tiếp)

Hot

Comments

Hoàng Minh Nguyễn

Hoàng Minh Nguyễn

.....

2022-05-11

0

Toàn bộ
Chapter
1 chương 1: Mẹ ơi ! Xuyên Qua Rồi
2 chương 2: Cuộc sống mới
3 Chương 3: Giúp Nữ Chính
4 Chương 4: Trong Cung Đưa Thiệp
5 Chương 5: Mất Kiên Nhẫn
6 chương 6 : Bao Cát tới cửa
7 chương 7:
8 chương 8: Gặp Nguy
9 chương 9: Trở về
10 chương 10: Nam Nữ Chính Nguyên Tác Gặp Mặt
11 chương 11: Lão Hầu Gia Quy Thiên
12 chương 12: Dìm Lồng Heo
13 chương 13: Sóng Gió Tang Sự
14 chương 14: A... Tìm Thấy Rồi Này
15 chương 15: Đại Lễ Tế Tổ
16 chương 16: Định An Hầu
17 chương 17: Bị Tập Kích
18 chương 18: Hộp Nhỏ
19 chương 19: Bí Mật
20 chương 20: Đưa Thiếp Thất
21 chương 21: Linh An Phật Tự
22 chương 22: Lương Bân Tính Kế
23 chương 23: Hóng Gian Tình
24 chương 24: Đình Nghỉ Đấu Cờ
25 chương 25: Chân Không Vững
26 chương 26: Nguyệt Sự
27 chương 27: Bách Hoa Yến Hội
28 chương 28: Bách Hoa Yến Hội (tiếp)
29 chương 29: Bách Hoa Yến Hội (tiếp)
30 chương 30: Bách Hoa Yến Hội (Tiếp)
31 chương 31: Hủy Dung
32 chương 32: Lật Tẩy
33 chương 33: Hai Bên Tương Trợ
34 chương 34: Đánh Công Chúa
35 chương 35: Chơi Hội
36 chương 36: Hưng Sư Vấn Tội
37 chương 37: Khánh Vương Phủ
38 chương 38: Người Yêu
39 chương 39: Trung Kỳ
40 chương 40: Đi Tìm Kho Báu
41 chương 41: Trúc Nhân Vương
42 chương 42: Khởi nghiệp
43 chương 43: Đấu Giá Thẻ VIP
44 chương 44: Khai Trương
45 chương 45: Khai Trương (tiếp)
46 chương 46: Phục Vụ Tốt
47 chương 47: Say Rượu Vui
48 chương 48: : Hổ Phù
49 chương 49: Nội Chiến Hồi Môn
50 chương 50: Thêm dầu vào lửa
51 chương 51: Thôi Miên
52 chương 52: Giỗ Hết
53 chương 53: Tà Thuật
54 chương 54: Kinh Thành Phủ Doãn Tra Án
55 chương 55: Phân Gia
56 chương 56: Thập Nhất Gia Tới Rồi
57 chương 57: Ăn Thịt Má
58 chương 58: Xem Mắt
59 chương 59: Xuân Tâm Của Hà Trí Quang
60 chương 60: Sinh Thần Lão Phu Nhân
61 chương 61: Lục Quốc Hội Quân
62 chương 62: Đấu Thuyền Rồng
63 chương 63: Đấu Thuyền Rồng Sóng Gió
64 chương 64: Hội Săn
65 chương 65: Hội Săn (tiếp)
66 chương 66: Hội Săn (tiếp)
67 chương 67: Nguy Hiểm
68 chương 68: Purple Cứu Nguy
69 chương 69: Gả Cho Ta, Tới Quản Ta
70 chương 70: Đấu Trường Tay Ba
71 chương 71: Làm Sao Có Thể Chứ
72 chương 72: Trợ Giúp
73 chương 73: Làm Mục Tiêu Sống
74 chương 74: "Trời đất ạ... Nữ tử kia..."
75 chương 75: Tỷ là một hoàng hoa khuê nữ
76 chương 76: Mê Tán
77 chương 77: Tẩu tử của ta không vui
78 chương 78: Đón Minh Huệ
79 chương 79: Hôn Lễ Hà Trí Quang và Võ Yến Nhi
80 Chương 80: Hà Bảo Ngân gặp vận hoa đào
81 chương 81: Lời ấy của Thái tử sai rồi
82 chương 82: Triệu Lịch và Tam Công Chúa
83 chương 83: Cầu Hôn
84 chương 84: Hầu gia thông tình đạt lý
85 chương 85: Tạ ơn bá phụ thành toàn
86 chương 86: Tứ Hôn
87 chương 87: Trắc Trở.
88 chương 88: Lục lễ
89 chương 89: Hôn sự tới gần
90 chương 90: Hôn Lễ
91 chương 91: Bái thiên địa, động phòng hoa chúc
92 chương 92: Vào cung kính trà
93 chương 93:
94 chương 94: Anh Túc
95 chương 95: Lại mặt
96 chương 96: Thật sao?
97 chương 97: Thanh Phong ca ca
98 chương 98: May đồ đôi
99 chương 99: Võ Yến Nhi có hỉ
100 chương 100: Của chàng
101 chương 101: Nàng thích màu nào
102 chương 102: Xương Thân độc
103 chương 103: Đổ vỏ
104 chương 104: Nằm mộng
105 chương 105: Cốt truyện
106 chương 106: Tội thần
107 chương 107: Gặp nhau
108 chương 108: Bà cô nhà tôi ơi
109 chương 109: Thiên binh, thiên tướng
110 chương 110: Ta không phục
111 chương 111: Mật chỉ
112 chương 112: Thanh tẩy triều đình
113 chương 113: Võ Yến Nhi sinh
114 chương 114: Ở đây
115 chương 115: Mộng Kỳ phu nhân
116 chương 116: Biến cố đau lòng
117 chương 117: Ta xin lỗi
118 chương 118: Ôn tuyền
119 chương 119: Ta nào dám
120 chương 120: Thư cùng tín vật
121 chương 121: Trắc phi
122 chương 122: Thuốc đắng
123 chương 123: Xem chừng cá đã cắn câu
124 chương 124: Ai là trai? Ai là ngư ông?
125 chương 125: Nhâm Vương
126 chương 126: Hoàng chất
127 chương 127: Huynh đệ bất hoà
128 chương 128: Lan Hoàng Lửa và Đầu Người
129 chương 129: Mạn Đà Quốc
130 chương 130: Trưởng công chúa Lê Ân
131 chương 131: Đố phụ
132 chương 132: Núi Hoàng Sa
133 chương 133: Hoàng Lăng
134 chương 134: Ném Hoàng Đế
135 chương 135: Cứu Giá
136 chương 136: Hiểm cảnh vực sâu
137 chương 137: Được cứu
138 chương 138: Trong rượu có độc
139 chương 139: Thích khách
140 chương 140: Tính toán thật hay
141 chương 141: Cốc mò cò xơi
142 chương 142: Chột dạ rồi sao?
143 chương 143: Chiến
144 chương 144: Mau gọi viện binh
145 chương 145: Máu tươi
146 chương 146: Tân đế và Nhiếp chính vương
147 chương 147: Có hỉ
148 chương 148: Phế Hoàng Hậu
149 chương 149: Ốm Nghén
150 chương 150: Hoàn Văn
Chapter

Updated 150 Episodes

1
chương 1: Mẹ ơi ! Xuyên Qua Rồi
2
chương 2: Cuộc sống mới
3
Chương 3: Giúp Nữ Chính
4
Chương 4: Trong Cung Đưa Thiệp
5
Chương 5: Mất Kiên Nhẫn
6
chương 6 : Bao Cát tới cửa
7
chương 7:
8
chương 8: Gặp Nguy
9
chương 9: Trở về
10
chương 10: Nam Nữ Chính Nguyên Tác Gặp Mặt
11
chương 11: Lão Hầu Gia Quy Thiên
12
chương 12: Dìm Lồng Heo
13
chương 13: Sóng Gió Tang Sự
14
chương 14: A... Tìm Thấy Rồi Này
15
chương 15: Đại Lễ Tế Tổ
16
chương 16: Định An Hầu
17
chương 17: Bị Tập Kích
18
chương 18: Hộp Nhỏ
19
chương 19: Bí Mật
20
chương 20: Đưa Thiếp Thất
21
chương 21: Linh An Phật Tự
22
chương 22: Lương Bân Tính Kế
23
chương 23: Hóng Gian Tình
24
chương 24: Đình Nghỉ Đấu Cờ
25
chương 25: Chân Không Vững
26
chương 26: Nguyệt Sự
27
chương 27: Bách Hoa Yến Hội
28
chương 28: Bách Hoa Yến Hội (tiếp)
29
chương 29: Bách Hoa Yến Hội (tiếp)
30
chương 30: Bách Hoa Yến Hội (Tiếp)
31
chương 31: Hủy Dung
32
chương 32: Lật Tẩy
33
chương 33: Hai Bên Tương Trợ
34
chương 34: Đánh Công Chúa
35
chương 35: Chơi Hội
36
chương 36: Hưng Sư Vấn Tội
37
chương 37: Khánh Vương Phủ
38
chương 38: Người Yêu
39
chương 39: Trung Kỳ
40
chương 40: Đi Tìm Kho Báu
41
chương 41: Trúc Nhân Vương
42
chương 42: Khởi nghiệp
43
chương 43: Đấu Giá Thẻ VIP
44
chương 44: Khai Trương
45
chương 45: Khai Trương (tiếp)
46
chương 46: Phục Vụ Tốt
47
chương 47: Say Rượu Vui
48
chương 48: : Hổ Phù
49
chương 49: Nội Chiến Hồi Môn
50
chương 50: Thêm dầu vào lửa
51
chương 51: Thôi Miên
52
chương 52: Giỗ Hết
53
chương 53: Tà Thuật
54
chương 54: Kinh Thành Phủ Doãn Tra Án
55
chương 55: Phân Gia
56
chương 56: Thập Nhất Gia Tới Rồi
57
chương 57: Ăn Thịt Má
58
chương 58: Xem Mắt
59
chương 59: Xuân Tâm Của Hà Trí Quang
60
chương 60: Sinh Thần Lão Phu Nhân
61
chương 61: Lục Quốc Hội Quân
62
chương 62: Đấu Thuyền Rồng
63
chương 63: Đấu Thuyền Rồng Sóng Gió
64
chương 64: Hội Săn
65
chương 65: Hội Săn (tiếp)
66
chương 66: Hội Săn (tiếp)
67
chương 67: Nguy Hiểm
68
chương 68: Purple Cứu Nguy
69
chương 69: Gả Cho Ta, Tới Quản Ta
70
chương 70: Đấu Trường Tay Ba
71
chương 71: Làm Sao Có Thể Chứ
72
chương 72: Trợ Giúp
73
chương 73: Làm Mục Tiêu Sống
74
chương 74: "Trời đất ạ... Nữ tử kia..."
75
chương 75: Tỷ là một hoàng hoa khuê nữ
76
chương 76: Mê Tán
77
chương 77: Tẩu tử của ta không vui
78
chương 78: Đón Minh Huệ
79
chương 79: Hôn Lễ Hà Trí Quang và Võ Yến Nhi
80
Chương 80: Hà Bảo Ngân gặp vận hoa đào
81
chương 81: Lời ấy của Thái tử sai rồi
82
chương 82: Triệu Lịch và Tam Công Chúa
83
chương 83: Cầu Hôn
84
chương 84: Hầu gia thông tình đạt lý
85
chương 85: Tạ ơn bá phụ thành toàn
86
chương 86: Tứ Hôn
87
chương 87: Trắc Trở.
88
chương 88: Lục lễ
89
chương 89: Hôn sự tới gần
90
chương 90: Hôn Lễ
91
chương 91: Bái thiên địa, động phòng hoa chúc
92
chương 92: Vào cung kính trà
93
chương 93:
94
chương 94: Anh Túc
95
chương 95: Lại mặt
96
chương 96: Thật sao?
97
chương 97: Thanh Phong ca ca
98
chương 98: May đồ đôi
99
chương 99: Võ Yến Nhi có hỉ
100
chương 100: Của chàng
101
chương 101: Nàng thích màu nào
102
chương 102: Xương Thân độc
103
chương 103: Đổ vỏ
104
chương 104: Nằm mộng
105
chương 105: Cốt truyện
106
chương 106: Tội thần
107
chương 107: Gặp nhau
108
chương 108: Bà cô nhà tôi ơi
109
chương 109: Thiên binh, thiên tướng
110
chương 110: Ta không phục
111
chương 111: Mật chỉ
112
chương 112: Thanh tẩy triều đình
113
chương 113: Võ Yến Nhi sinh
114
chương 114: Ở đây
115
chương 115: Mộng Kỳ phu nhân
116
chương 116: Biến cố đau lòng
117
chương 117: Ta xin lỗi
118
chương 118: Ôn tuyền
119
chương 119: Ta nào dám
120
chương 120: Thư cùng tín vật
121
chương 121: Trắc phi
122
chương 122: Thuốc đắng
123
chương 123: Xem chừng cá đã cắn câu
124
chương 124: Ai là trai? Ai là ngư ông?
125
chương 125: Nhâm Vương
126
chương 126: Hoàng chất
127
chương 127: Huynh đệ bất hoà
128
chương 128: Lan Hoàng Lửa và Đầu Người
129
chương 129: Mạn Đà Quốc
130
chương 130: Trưởng công chúa Lê Ân
131
chương 131: Đố phụ
132
chương 132: Núi Hoàng Sa
133
chương 133: Hoàng Lăng
134
chương 134: Ném Hoàng Đế
135
chương 135: Cứu Giá
136
chương 136: Hiểm cảnh vực sâu
137
chương 137: Được cứu
138
chương 138: Trong rượu có độc
139
chương 139: Thích khách
140
chương 140: Tính toán thật hay
141
chương 141: Cốc mò cò xơi
142
chương 142: Chột dạ rồi sao?
143
chương 143: Chiến
144
chương 144: Mau gọi viện binh
145
chương 145: Máu tươi
146
chương 146: Tân đế và Nhiếp chính vương
147
chương 147: Có hỉ
148
chương 148: Phế Hoàng Hậu
149
chương 149: Ốm Nghén
150
chương 150: Hoàn Văn

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play